Hôm Lâm Nhan Trữ Thành, dậy phát hiện Tạ Phong Trần còn dậy sớm hơn cả cô, còn cả bữa sáng tình yêu phong phú, bỗng nhiên Lâm Nhan cảm thấy cuộc sống thêm đàn ông trở nên ấm áp, hơn.
Hai cùng ăn bữa sáng xong, Tạ Phong Trần kiên trì đưa cô đến sân bay.
Mắt thấy thời gian đến lúc đăng ký càng ngày càng gần, đàn ông vẫn còn nắm tay cô buông , đột nhiên Lâm Nhan sinh một chút cảm giác nỡ, rõ ràng hai bên cũng bao lâu, dính như , cô chút đành lòng.
Chẳng qua là lúc Tiêu Bạch gọi điện thoại đến giục thứ ba, Lâm Nhan đành bất đắc dĩ nhắc nhở , "Anh về ! Em ."
"Ừm, em ." Người đàn ông lưu luyến buông tay , giọng điệu buồn bã.
"Nhìn cái gì , mau nhanh , đừng dính như keo , dọa đó, cũng sinh ly tử biệt , qua vài ngày nữa em sẽ về mà."
Trong lòng Lâm Nhan cũng chút mùi vị vui, nhưng từ đến nay cô là một tự do tùy hứng, cũng bởi vì mà gây ảnh hưởng nhiều đến .
"Được ."
Lâm Nhan hài lòng cong môi, bước lên khẽ chạm đôi môi của , nhẹ nhàng trấn an, "Có thời gian em sẽ gọi điện thoại cho ."
"Được, chờ điện thoại của em, qua đến bên thì chăm sóc bản cho , nếu chuyện gì bất cứ lúc nào cũng thể gọi cho ." Tạ Phong Trần cảm giác cha già đưa con gái đến trường, lo lắng dặn dò.
Lâm Nhan gật đầu xuống xe, hề đàn ông phía chăm chú bóng dáng cô cho đến khi thấy nữa mới chịu rời .
Cửa xe bên hông gõ vang, Tạ Phong Trần nhíu mày, cáu kỉnh trừng qua.
Lục Giản cà lơ phất phơ trong xe, một khuôn mặt trai như là gợi đòn, "Em , vẫn còn nữa ! Sắp thành hòn vọng phu ."
Đôi mắt Tạ Phong Trần lạnh lùng, vẻ mặt khinh thường, "Một con cẩu độc như thì cái gì!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-chinh-cua-lai-toi/chuong-235.html.]
Trong nháy mắt, Lục Giản cảm thấy bản trúng tim đen, cạn lời, "A! Anh đầu ăn cỏ* thì giỏi đó nha! Thế nào ? Rốt cuộc theo đuổi về ?"
*Quay đầu ăn cỏ: là một câu thành ngữ của Trung Quốc, xuất xứ từ việc ngựa ăn cỏ lưng, tức là ăn thừa thì sẽ ăn . Ý nghĩa của câu là chuyện đây ghét bỏ nhưng bây giờ .
"Cậu xem?" Tạ Phong Trần lười lời vô nghĩa với .
"Aiz! Em thấy là con đường theo đuổi vợ của dài đằng đẵng đó, chị dâu vẫn còn để ý đến ? Đã là thèm đầu , căn bản thèm để ý đến việc thâm tình ngóng theo." Lục Giản sợ thiên hạ đủ loạn, đ.â.m thẳng chỗ đau của , thể khiến
tức chết.
"Cút xuống !"
"Anh, chứ, gần đây cũng tụ tập với em, mỗi ngày đều xoay quanh chị dâu, đến lúc nào mới thể để bọn em tin chứ? Chị dâu lăn lộn trong giới giải trí, đàn ông trai bên cạnh
nhiều vô kể, sợ chị bắt cóc mất ?" Lục Giản xem như hiểu cả nhà lún sâu, nhịn đùa.
"Em gái gần đây đang kịch bản mới ?"
"Haiz, đừng với em về chuyện của nó, con nhóc chịu đàng hoàng học ở trường đại học danh tiếng ở nước ngoài, bày đặt nhất định kịch bản biên kịch gì đó, vấp khó khăn nơi, bây giờ tự xoay tiền khắp nơi để phim, gần đây cả ngày phiền em giúp nó đối phó với chuyện tuyển , đồng chí Lục già ở nhà nó tức giận đến ngất mấy . Anh xem mấy đứa con gái thời nay gì ? Bây giờ còn ai xem loại phim cẩu huyết Mary Sue* như hotboy lạnh lùng yêu nữa? Nghĩ rằng chỉ cần chọn mấy trai cool ngầu thì thể nổi tiếng, công thành danh toại ? Em thấy con bé chỉ là thiếu đòn thôi, đánh hai trận là nề nếp ." Nói đến em gái Lục Khê , Lục Giản tức giận đến cắn răng.
*Mary Sue: Thánh mẫu, dùng để chỉ những tiểu thuyết/ phim nội dung đến nhân vật chính đủ điều kiện, xinh , giàu , giỏi giang, lương thiện, ngây thơ, cứu nhân độ thế, tất cả các nhân vật nam yêu thích, luôn dây dưa rõ giữa các nhân vật nam.
"Chuyện thể bảo nó đến tìm Lục Miểu." Tạ Phong Trần.
"Anh, , bởi vì chuyện năm đó bác cả nɠɵạı ŧìиɧ, Lục Miểu ghét nhà họ Lục bao nhiêu, em mà tìm cô thì cô sẽ châm biếm như thế nào ! Thôi, là quên ." Lục Giản.
"Dưới tay Tiêu Bạch mấy mới, thể để cho Lục Khê casting xem ." Tạ Phong Trần như vô tình nhắc đến.
"Anh , tự nhiên lòng quá ? Mặc dù studio chị dâu cũng cổ phần, nhưng cũng lạ đó, , điều kiện gì ?" Lục Giản dám tin.