"Lâm, Nhan." Tạ Phong Trần chỉ thấy cằm tê tê, cảm thấy một chút ấm áp dán ở cằm, mùi rượu nồng nặc cô khiến nhíu mày.
Khuôn mặt trai bỗng trở nên mây đen cuồn cuộn, phụ nữ thật sự là sống chết, ly hôn mà còn quyến rũ nữa?
Còn tưởng sẽ tự chủ giống như đêm đó ?
Lâm Nhan , cũng chết.
Cô cũng , đều do tên đồng đội heo Tiêu Bạch , đồ khốn kiếp, tiểu nhân vong ơn phụ nghĩa, mà lương tâm giao cô cho tên chó c.h.ế.t .
Biết rõ cô uống ít, cũng vững, bây giờ thì .
Tên chó c.h.ế.t chắc chắn sẽ hiểu lầm cô yêu thương, nhung nhớ, chiếm tiện nghi của , chừng còn đang nghĩ để châm chọc cô đó!
cơ thể hai gần gũi dán sát như thế, cúc áo vest của mở rộng, cô cũng chỉ một lớp váy mỏng, cô thể cảm nhận vẻ mạnh mẽ, rắn rỏi của đàn ông trong từng hít thở nhấp nhô của l*иg ngực, còn độ ấm thông qua quần áo truyền đến nữa.
Thật đúng là... ái khiến đỏ mặt.
Trong đầu Lâm Nhan chút mất khống chế nhớ tới một hình ảnh kiều diễm trong mộng đêm đó, bàn tay đặt n.g.ự.c nào đó vô thức giật giật, từ từ rút .
Cô thể tự loạn trận tuyến, cũng thể khiến cô đang giả ngây giả dại, ở đây nhiều như , cô thể quẳng tên .
Dù cô cũng ăn chén cơm của diễn viên, coi như cô đang luyện tập .
Lâm Nhan lập tức giống như cây bồ công , gió thổi đến thì cắm rễ ở đó, sức sống mãnh liệt, sừng sững như núi, ngoại trừ cánh tay trái đè nặng.
Cổ tay cô bỗng một bàn tay to nắm lấy, một tiếng khiển trách nặng nề vang lên: "Dừng tay!"
"Chóng mặt." Lâm Nhan cụp mắt, vẫn duy trì tư thế đó, giật giật môi, ngoan ngoãn đến mức chịu nổi, hề ầm ĩ chỉ lẩm bẩm chóng mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-chinh-cua-lai-toi/chuong-24.html.]
Sau đó Triển Vọng thấy mây đen mặt trai bắt đầu cuồn cuộn, bàn tay để bên hông nắm chặt , gân xanh nổi lên, giống như thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
Ngực Tạ Phong Trần ngừng phập phồng, một thở nghẹn lên xuống, xả , nhưng là Tiêu Bạch, m.á.u lạnh vô tình đẩy Lâm Nhan , "Đứng cho vững."
"Ừm." Lâm Nhan cúi đầu, im lặng ngoan ngoãn, lắc la lắc lư, cơ thể nhỏ bé yếu ớt giống như một cơn gió thổi qua cũng thể ngã xuống.
Bây giờ thì ngoan , hồi nãy vô cùng gắng sức ôm Tiêu Bạch ?
Sắc mặt Tạ Phong Trần xanh mét, nhấc chân bước , đè xuống suy nghĩ chẳng quản cô .
"Anh, đừng nóng giận mà, loại phụ nữ nên quan tâm cô , để cô ở đây là , để dạy cho cô một bài học sâu sắc." Triển Vọng nhanh chân chạy theo , .
Tần Thành cạn lời liếc mắt Triển Vọng, nhạt một tiếng, thằng đần độn.
Lục Giản mới xử lý xong chuyện của hội sở, thấy ngoài, Lâm Nhan thì để tại chỗ, lập tức hứa hẹn: "Anh, em sẽ để cho trông nom thật kỹ, sẽ để chuyện may xảy ."
Tần Thành một lời khó hết Lục Giản, tên cũng chẳng khôn hơn chút nào.
Lâm Nhan thấy tiếng , hiểu rằng Tạ Phong Trần tính để ý đến cô nữa thì cảm thấy vui vẻ, cuối cùng cũng tránh một kiếp, cô tính yên lặng chờ khỏi thì sẽ rời .
mà điều hòa của đại sảnh hội sở mở lạnh, quần áo Lâm Nhan mỏng manh, cô rụt rụt cổ, dày càng lúc càng khó chịu, ẩn ẩn đau.
Giả điên giả dại cũng trả giá thật lớn, đêm nay cô vượt qua cũng dễ dàng.
Cô bơ vơ một chống đỡ, Hoàng Đình phú cũng quý, cô thể trêu những chỉ thể dùng cách quanh co để giúp đánh .
Nếu gặp tên đàn ông c.h.ế.t tiệt thì hành động của cô đêm nay vẫn xem là mỹ.
Tạ Phong Trần nghiêm mặt bước hai ba bước đến cánh cửa xoay tròn, thoáng tùy ý ảnh ngược của bóng trong cửa thủy tinh sát đất, phụ nữ vẫn im tại chỗ như cũ, cái đầu nhỏ cúi xuống, mà cũng theo một bước nào.