"Nói thật, em nghĩ đến, tự hiểu lấy bản , nếu như em du͙© vọиɠ mạnh mẽ chiếm lấy , cũng tham lam, nếu như thích thì đương nhiên sẽ là một điều hạnh phúc. mà chuyện quá hóa dở, ngộ nhỡ đến một ngày nào đó chịu nổi, bây giờ em sẽ trở thành . Làm sống đúng bản là , tại miễn cưỡng khác chứ! Tất cả đều là trưởng thành , nếu yêu thì đơn giản ở bên hơn ?" Nhất thời Lâm Nhan một lời khó hết, cô thích phức tạp hóa vấn đề lên, mệt .
Tạ Phong Trần thốt lời phản bác cô, nhưng mà đột nhiên cảm thấy cô lý.
Yêu thì đơn giản là ở bên , như cũng mà.
Không cô lòng tham do quá tham lam, tham gia tất cả chuyện trong cuộc sống của cô, nắm giữ bộ thời gian và gian của cô.
Lâm Nhan đúng, quá hóa dở, lẽ sẽ khiến cuộc tình trở thành gánh nặng.
"Lâm Nhan, đây đều là khác ghét bỏ cảm xúc, bình tĩnh đến mức đáng sợ, nhưng hôm nay, phát hiện, em chỉ hơn chứ hề kém chút nào, thừa nhận, em thuyết phục , ngày mai sẽ đưa em đến sân bay." Giọng điệu Tạ Phong Trần chút bất đắc dĩ.
"Ừm, nếu như bận việc xong thể đến Bắc Thành thăm em, em cũng sẽ vui vẻ." Lâm Nhan hài lòng nở nụ , cuối cùng thuyết phục bảo thủ , thể thỏa hiệp cũng xem như một loại tiến bộ.
"Được, chờ xong việc sẽ tìm em."
Hôm , Lâm Nhan bay đến Bắc Thành, xuống máy bay thì điện thoại của Sở Mộ Trầm gọi đến, ở cửa đón cô.
Sở Mộ Trầm tự đến sân bay đón cô, tuy rằng đội mũ, đeo khẩu trang và kính râm, nhưng Lâm Nhan thật sự vẫn kinh ngạc vì quan tâm như , "Tại tự đến đây?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-chinh-cua-lai-toi/chuong-240.html.]
"Em tự đến, tại thể tự đón?" Cách một thời gian gặp, Sở Mộ Trầm chuyện càng ngày càng hài hước. Anh quan sát Lâm Nhan từ đầu đến chân, nhíu mày, "Không nhắc em mặc nhiều một chút ? Làm đến cả khăn quàng cổ và găng tay cũng mang ."
Lâm Nhan hổ kéo kéo khẩu trang, gượng, "Em cũng nghĩ bên tuyết rơi , mới máy bay thấy em cũng ý thức mặc ít."
Sở Mộ Trầm dừng , gỡ khăn quàng cổ xuống, thuận tay quấn quanh cổ Lâm Nhan, "Tạm chấp nhận , đến lúc ăn cơm bên cạnh quán ăn là trung tâm thương mại, lúc đó mua."
Cả Lâm Nhan cứng đờ, chỉ cảm thấy cổ chỗ khăn quàng quấn quanh nóng rát, hành động của Sở Mộ Trầm quá , Lâm Nhan thèm suy nghĩ giơ tay gỡ khăn cổ xuống khoác lên cổ , "Không cần, em quá lạnh, tự quàng !"
Dường như Sở Mộ Trầm nghĩ đến điều gì đó, chút hối hận, bản quan tâm sẽ rối loạn, "Thật xin , suy nghĩ chu đáo, em đừng để ý."
"Không , em cũng quan tâm em. Chỉ là, em bạn trai, hành động đó của sẽ khiến hiểu lầm." Lâm Nhan do dự nhắc nhở rằng cô bạn trai, như chắc là thầy Sở sẽ hành động nào vượt qua mối quan hệ bạn bè nữa !
"Thật xin , là sơ sót của , em đừng nghĩ nhiều, đối với em chỉ là sự quan tâm của trai đối với em gái thôi, thật sự mang ý đồ gì cả." Sở Mộ Trầm Lâm Nhan hiểu lầm, vội vàng giải thích, chỉ là, luôn chuyện, chỉ sợ những lời cũng sức thuyết phục gì.
"Vâng, em , cảm ơn ." Lâm Nhan từ chối cho ý kiến, đề phòng trong lòng thả lỏng một chút, nhưng trải qua chuyện , tâm trạng của cô cũng trở nên mẫn cảm, cảm thấy thiếu tự nhiên.
Tuy ngoài miệng thầy Sở như , nhưng trong lòng sẽ thật sự ý nghĩ gì với cô ?
Lần cô với đừng thích cô, kết quả, nhưng đối xử với cô dần dần hơn, căn bản lời khuyên của cô mà!