Hận , trách cũng sai, từ đầu đến cuối Lâm Nhan hề chuyện điên rồ gì cả, chỉ do liên tục hiểu lầm cô, chỉ trích cô.
"Dù thế nào nữa, vẫn nên giải thích một câu với em, chuyện ảnh chụp, nhiều hiểu lầm em vì Lâm Sanh, còn nhiều lời khó với em, xin ! Lâm Nhan, em như bây giờ , thật sự ." Thậm chí Hàn Hữu Niên còn , nếu lúc Lâm Nhan thể việc chừng mực như hiện tại, cũng sẽ đối xử tệ với cô tới mức đó.
" chấp nhận lời xin của . Cứ !" Lâm Nhan bất ngờ, loại thiếu gia cao ngạo luôn luôn coi ai gì như Hàn Hữu Niên mà chủ động xin cô, đúng thật là hiếm thấy.
Có lẽ chuyện Lâm Sanh để cho sự đả kích quá lớn nên bây giờ mới khẩn cấp tìm một loại tâm lý để an ủi!
"Lâm Nhan, hiện tại em vô cùng chán ghét ?" Nhìn vẻ kiên nhẫn hiện lên giữa trán Lâm Nhan, trong lòng Hàn Hữu Niên dâng lên một cảm giác thất bại nặng nề.
"Cảm giác hiện tại của đối với Lâm Sanh là gì?" Lâm Nhan đáp mà hỏi .
"Anh và cô chấm dứt, cô khác với tưởng tượng của , lẽ trong lòng vẫn luôn là Lâm Sanh ." Nhắc tới Lâm Sanh, giọng điệu của Hàn Hữu Niên cũng một chút bùi ngùi và thương cảm.
" cũng , bây giờ cảm giác oán giận của với Lâm Sanh như thế nào thì đối với cũng như thế đó." Lâm Nhan dây dưa việc , ánh mắt thoáng qua cửa thang máy, bước chân di chuyển, dự định khỏi đây.
Không hiểu trong lòng Hàn Hữu Niên mất mát, thì hình tượng hiện tại của trong lòng Lâm Nhan tệ tới như .
"Cậu đối xử với em ?" Hàn Hữu Niên đột nhiên hỏi.
Lâm Nhan nhướng mày, tất nhiên " " là chỉ Tạ Phong Trần, bỗng nhiên cô cảm thấy buồn , "Nếu , trong lòng sẽ cân bằng một chút ?"
"Không , chỉ chuyện giữa em và Tạ Phong Trần năm đó, quả thật đột ngột, khi kết hôn, tình cảm hai lắm..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-chinh-cua-lai-toi/chuong-252.html.]
"Đột ngột ? vẫn cảm giác chuyện giữa và là do vận mệnh sắp đặt, năm đó yêu ngay từ cái đầu tiên, một cái liếc mắt quyết định cả đời sẽ gả cho ai ngoài , nhắc tới, còn cảm thấy may mắn."
"Vậy em..." Vẻ mặt Hàn Hữu Niên khó , vốn ngờ Lâm Nhan loại tâm tư tình cảm với Tạ Phong Trần, liếc mắt một cái quyết đời thì gả ?
Ah~ đúng là phù hợp với tính tình hấp tấp của cô.
"Lâm Nhan, trùng hợp , Hàn thiếu cũng ở đây hả?" Ngay lúc kiên nhẫn của Lâm Nhan cạn sạch thì cuối cùng Tạ Phong Trần cũng xuất hiện.
Hôm nay Tạ Phong Trần mặc áo khoác ngoài do Lâm Nhan mua cho bữa , cổ cũng choàng khăn quàng cổ do cô mua, Lâm Nhan hôm nay cũng choàng khăn, hai vặn phối hợp thành một cặp tình nhân, lúc chung một chỗ thì đặc biệt tỏa sáng, đến bên cạnh Lâm Nhan, lập tức giơ tay đặt thẳng eo cô, công khai biểu thị chủ quyền trong im lặng, giọng dịu dàng: "Đang gì đó em?"
Lâm Nhan , "Chỉ xã giao vài ba câu thôi."
"Hàn thiếu, và Lâm Nhan dự định ăn tối, ăn cùng ?" Ánh mắt Tạ Phong Trần hề gợn sóng, ngoài nhưng lòng mà hỏi.
"Không , còn hẹn, quấy rầy thế giới của hai , một bước đây." Làm Hàn Hữu Niên cảm nhận ác ý của đối phương, lập tức cảm thấy hổ, dáng vẻ gần như là chạy trối chết.
Lâm Nhan Hàn Hữu Niên vội vàng rời khỏi, suýt chút nữa đ.â.m cửa xoay, cô khỏi nở nụ .
Bỗng nhiên bên hông tê rần, chỉ giọng lạnh lùng nhàn nhạt của đàn ông bên cạnh, "Quyến luyến ngắm đàn ông khác mặt , xem là vật trang trí ?"
"Mắt vấn đề , em bịn rịn lưu luyến hồi nào chứ! Anh thấy Hàn Hữu Niên bây giờ khác lúc ?" Lâm Nhan bất đắc dĩ mà phản bác .
"Lại vẫn còn ! Nhìn , em phát hiện khác với lúc ?" Tạ Phong Trần nhíu mày vui, tay trái xoay mặt Lâm Nhan về phía để ánh mắt cô đối diện với .