Lâm Nhan lão đại khẳng định vui vẻ tới mức tít cả mắt, "Em mà, Giang Dã thực lực, thứ thiếu là cơ hội."
"Ánh mắt em cũng tệ lắm! mà..." Sở Mộ Trầm dịu dàng, dừng một chút, bỗng nhiên bổ sung thêm một câu: " mà mắt đàn ông."
Lâm Nhan xụ mặt trong nháy mắt, nhỏ giọng một câu: "Tạ Phong Trần cũng đắc tội mấy , mấy cứ nhằm ?"
"Không lớn nhỏ, gọi trai hả? Sao thể yên tâm giao em cho một từng ức hϊếp em chứ? Bây giờ yêu em tới mức c.h.ế.t sống còn lúc thì hả? Anh cũng đồng quan điểm với bố, khi nào về Bắc Thành, và bố sẽ chọn cho em một trai chất lượng cao, tuyệt đối sẽ hơn họ Tạ gấp trăm ngàn ." Sở Mộ Trầm oán trách trừng mắt Lâm Nhan một cái, ngược tự lý của .
Lâm Nhan trả lời, vô cùng bất đắc dĩ về phía Tạ Phong Trần cách đó xa.
"Sở ý gì đây? với Lâm Nhan đều yêu thắm thiết, bởi vì từng đánh mất nên bây giờ mới trân trọng. Tục ngữ câu, đánh kẻ chạy ai đánh chạy , Sở cứ cố tình chia rẽ và Lâm Nhan, đếm xỉa và đau xót cho hạnh phúc nửa đời còn của em gái ?" Lời Tạ Phong Trần đắn, vui Sở Mộ Trầm chằm chằm, vô cùng đ.ấ.m một phát c.h.ế.t luôn. Tức thật! Nếu kết hôn với Lâm Nhan thì đành cầu cạnh nhà họ Sở.
"Chính vì quan tâm đ ến hạnh phúc của em gái mới giao con bé cho . Tạ , trong ngần năm, nhà họ Tạ của các thật sự đối xử với con bé. Nhà họ Sở chúng chỉ một tiểu công chúa, chúng cưng như cưng trứng, hứng như hứng hoa, thương còn hết, thể để các tiếp tục chà đạp ."
"Dù thế nào thì Lâm Nhan là của , cần phiền nhà họ Sở quan tâm chuyện hôn nhân của cô , cả đời sẽ rời khỏi cô ." Tạ Phong Trần chẳng so đo với Sở Mộ Trầm nữa, ôm Lâm Nhan ngực, vẻ mặt vô cùng tệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-chinh-cua-lai-toi/chuong-267.html.]
Mấy ngày nay, kiêng nể Sở Mộ Trầm ở khắp mặt trận thế mà cảm nhận , chẳng những cố chấp cho và Lâm Nhan ở chung mà còn khó dễ đủ điều. Rốt cuộc cũng hiểu rõ, tên cố tình khó chịu, trút giận giúp Lâm Nhan!
Nếu chỉ là trút giận, sẽ thèm để ý. đằng chân còn lân đằng đầu, dám tuyên bố sẽ giới thiệu cho Lâm Nhan đàn ông khác khiến thể nhịn nữa.
"Cậu..." Sở Mộ Trầm ngờ Tạ Phong Trần lật bài ngửa như .
Lâm Nhan đau đầu, cô lo lắng hai bắt đầu tranh chấp sẽ tạo cuộc chiến lớn. Cô nhanh chóng chạy đến hòa giải: "Không nữa! Hai đừng cãi cọ nữa, em ở bên cạnh ai là chuyện của em, hai tranh chấp ý nghĩa ? Anh trai, em luôn che chở em, đối xử với em nhưng em và Tạ Phong Trần ở bên cạnh là quyết định của bản em. Thật , chuyện quá khứ em cũng sai, cũng coi như là hại, đừng cứ chấp nhất chuyện gì. Huống hồ, em tin bây giờ thật lòng với em."
"Con bé ngốc, em cứ chuyện giúp ngoài mà nghĩ vì ai." Sở Mộ Trầm hừ một tiếng, tim nhoi nhói.
"Em chuyện giúp , em chỉ sự thật. Hai tranh luận suốt ngày để gì? Không quyết định cuối cùng vẫn là em ? Hai con ngây thơ ... Anh trai, trong lòng em thật sự suy tính riêng, nếu dư thời gian nhiều quá thì tìm chị dâu cho em . Hôm , bố gọi cho em còn kêu em khuyên nữa đấy." Hiếm khi Lâm Nhan thấy một Sở Mộ Trầm tính tình kỳ cục như , nhịn mà .
"Sở , nếu bên cạnh đối tượng thích hợp, sẽ giúp lưu ý những cô gái trong giới thượng lưu ở Hải Thành." Tạ Phong Trần lời Lâm Nhan càng ôm chặt bả vai cô hơn, nhạt Sở Mộ Trầm, tâm trạng cũng mang theo một chút ý định xem kịch vui.
"Chuyện của , ai cần lo!" Sở Mộ Trầm thở hổn hển, trừng mắt với Tạ Phong Trần, bộ dạng như đánh .
"Tính tình Sở khó chịu như , chừng dọa ít cô gái chạy mất, hèn gì tới giờ vẫn độc nha!" Tạ Phong Trần lập tức bắt lấy cơ hội cà khịa , tự xả giận cho bản .