"Đương nhiên thể so với Tạ Thiếu phong lưu phóng khoáng nên ai thích. Kết hôn hai năm đều về nhà ở, chắc ong bướm ở bên ngoài hợp khẩu vị Tạ thiếu hơn đứa em gái ngốc nghếch của nhỉ!" Sở Mộ Trầm lạnh nhạt chế nhạo .
Sắc mặt Tạ Phong Trần lập tức trở nên khó coi, thật đúng là chịu ăn thiệt thòi dù chỉ một chút, bật nắp chai trong chai là nước gì, cái thứ boy tâm cơ chỉ châm ngòi ly gián.
Lâm Nhan lắc đầu thở dài, cảm thấy đau đầu, cô mới chuyển đề tài thì dời trở về.
"Có chịu im ? Nói tới lui đều là những câu , hai thấy phiền ? Một thì thích cà khịa, còn thì chuyện khó , thể xuống cùng ăn bữa cơm đàng hoàng ? Nếu hai cứ tiếp tục như , em sẽ về nhà họ Sở cũng dẹp luôn chuyện về nhà họ Tạ, em tự sống một !" Lâm Nhan sử dụng tuyệt chiêu trí mạng.
Vừa Lâm Nhan sẽ cần bất cứ ai trong bọn họ, hai liếc , lập tức ngậm miệng, cũng thu đao kiếm vô hình trong trung đồng thời bật một lời cãi vã nào, im như thóc đổ bồ.
Lâm Nhan thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng yên tĩnh .
Sau khi ăn xong, Tiểu Hòa dọn dẹp bàn xong thì rời khỏi. Sở Mộ Trầm về xe nghỉ trưa nhưng kêu Tạ Phong Trần cùng chung.
Sau một thời gian dài đằng đẵng, cuối cùng Tạ Phong Trần cũng quang minh chính đại ở chung một gian với cô, tới xe ôm chặt lấy Lâm Nhan, vùi đầu cổ Lâm Nhan thật sâu, hít hà hương vị cô, thỏa mãn than thở: "Cuối cùng cũng ôm em ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-chinh-cua-lai-toi/chuong-268.html.]
Lâm Nhan cảm thấy cổ ngưa ngứa, nhịn mà đẩy đẩy , "Đừng quậy nữa! Anh trai em cũng ác ý, sợ em chịu thiệt. Anh cũng đừng chọc tức giận, thể nhường thì nhường một chút !"
" , trai nửa đường nhảy đòi công bằng cho em cũng sai, chỉ là khá đáng ghét. việc tên đó che chở cho em thì đúng là . Sau sẽ chấp nhặt với nữa, dù thì cũng bắt cóc em gái cưng của , tính tính , đây là vụ mua bán lời." Tạ Trần Phong ngẩng đầu lên từ cổ Lâm Nhan, hôn má cô một cái, .
"Hiểu thì , kiếm lời mà còn khoe khoang!" Lâm Nhan giận dữ liếc một cái, chớp chớp mắt, hùa theo . Cô thấy đôi mắt lộ rõ quầng thâm và đầy vẻ mệt mỏi, trong lòng lập tức mềm nhũn, "Trong thời gian , chắc chắn mệt c.h.ế.t ! Em sớm khỏe , bây giờ cuộc sống ở đoàn phim cũng suôn sẻ, còn trai chăm sóc, đừng lo lắng cho em. Anh sớm về Hải Thành xử lý chuyện gấp ở công ty ! Chờ em đóng máy sẽ trở về."
"Sao ? Em ở bên cạnh em ?" Tạ Phong Trần nhíu mày, thích Lâm Nhan kêu rời khỏi.
"Đương nhiên là , nhưng ở cùng em sẽ chậm trễ công việc của . Em hồng nhan họa thủy, thứ em là khi hai yêu nhưng vẫn công việc của , trở thành hơn. Ngày nào cũng bên em như , giống loại "quân vương tảo triều"* ở cổ đại." Lâm Nhan nhíu mày, từng thấy đàn ông nào nhạy cảm tới .
*Nguyên văn "Tòng thử quân vương bất tảo triều" là một câu thơ trong bài Trường Hận Ca của tác giả Bạch Cư Dị. Đây là một bài thơ nổi tiếng kể về mối tình của Đường Huyền Tông và Dương Quý Phi. Từ khi nàng cung, vua Đường say mê vẻ của nàng, thậm chí bỏ bê việc tảo triều mỗi sáng, từ đó câu thơ . Vì niềm đam mê cổ đại vô bờ bến mà tiểu nữ giải thích kỹ, nếu giải thích ngắn gọn sẽ khiến tiểu nữ thấy với lương tâm, mong các tiểu tiên nữ bỏ qua cho T_T
"Ai trì hoãn công việc? Không việc lúc em phim ?" Tạ Phong Trần phủ nhận.
"Đừng gạt em, em gần đây tập đoàn Lâm thị lén lút nhiều chuyện mờ ám, còn thường nhắm Tạ thị. Họ còn cấu kết với một công ty lớn ở Bắc Thành để cướp một vị khách lớn của Tạ thị. Anh thường chờ tới nửa đêm, lúc em ngủ thϊếp mới mở cuộc họp qua video, nghỉ ngơi đủ, cũng hốc hác . Thành thật xin , bọn họ là bố nuôi của em, họ nhằm cũng vì em. Tuy em hy vọng đuổi cùng gϊếŧ tận bọn họ nhưng cũng chịu bất cứ tổn thất nào. Anh đừng lo lắng, em sẽ chăm sóc bản thật ." Lâm Nhan mím môi, một hồi lâu mới suy nghĩ trong lòng .