Buổi tối Tạ Phong Trần kích động tới mức ngủ , tâm sự kìm nén trong lòng cùng Lâm Nhan nhưng mở miệng như thế nào, tất cả đều hóa thành d*c vọng. Anh Lâm Nhan một một , phóng thích tình yêu nơi sâu nhất, cọ cọ cô, tiếng khàn khàn liên tục hỏi cùng một câu bên tai Lâm Nhan, "A Nhan, là gì của em?"
Ngay từ đầu Lâm Nhan thật sự chiều ý nên vẫn trả lời, "Bạn trai nha!"
Về giày vò vô cùng khổ sở,dường như vui sướиɠ, hỏi , cô cũng nở nụ xán lạn, giọng nhẹ nhàng đáp trả một câu, "Bạn bè nha!"
Lúc sắc mặt Tạ Phong Trần đen thui, bộ dạng đắc ý của cô, lập tức cô cố ý. Anh hận tới mức nghiến răng nghiến lợi, chỉ thể cô ở giường nhiều khiến cô cầu xin tha thứ, nhưng mà Lâm Nhan là cứng đầu, càng ép buộc cô thì cô càng chịu thua, cuối cùng Tạ Trần Phong còn đạp một phát xuống giường.
Tạ Phong Trần buồn bực ngủ , kêu vận chuyển hoa tươi từ nước ngoài về suốt đêm gọi điện thoại cho Tạ phu nhân để bà đến Bắc Thành kết thông gia. Ngày hôm , thừa dịp Sở mang Lâm Nhan viếng mộ ông ngoại và bà ngoại, Tạ Phong Trần bắt đầu chuẩn việc cầu hôn.
Mùa đông Bắc Thành quả thật lạnh đến mức run hết cả , khi cửa, Lâm Nhan đội mũ, khẩu trang và khăn quàng cổ cho Sở thật kỹ, trang đầy đủ cô với cùng Sở viếng mộ. Đi ngang qua một khu vui chơi, Sở đến khi vui chơi một cùng cô, Lâm Nhan cùng Sở một vòng đu và vòng xoay ngựa gỗ.
Sau khi Lâm Nhan cùng Sở trở về, Lâm Nhan lập tức cảnh tượng mắt dọa sợ ngây , gió lạnh rít gào khiến từng bông tuyết tùy ý bay xuống, tuyết trắng trong sân nổi bật màu đỏ tươi chói mắt của hoa hồng.
Những đóa hoa hồng trải dài một con đường dẫn thẳng đến vườn hoa nhà, Lâm Nhan khó hiểu về phía Sở.
Mẹ Sở nở nụ hiền lành, dịu dàng : "Nhan Nhan, xem con!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-chinh-cua-lai-toi/chuong-281.html.]
Trong lòng Lâm Nhan lập tức một linh cảm, kiềm chế trống n.g.ự.c và cảm giác kích động, cô cùng Sở qua con đường hoa hồng. Cuối đường, Lâm Nhan thấy Tạ Phong Trần mặc bộ quần áo mà cô mua cho , tay cầm hoa tươi với cô, sự dịu dàng và sủng ái nơi đáy mắt dường như thể khác tan chảy.
Lâm Nhan cảm giác nhịp tim của còn nữa, cô , một câu trớt quớt: "Trời lạnh mà đây gì ?"
"Lạnh ?" Tạ Phong Trần , vẻ mặt khẩn trương, lập tức cởϊ áσ khoác ngoài cho Lâm Nhan.
"Đừng, chẳng khoác cho em thì bản chịu lạnh ?" Lâm Nhan thấy , khẩn trương ngăn cản .
"Vậy em nhịn một chút, sẽ xong nhanh thôi. Lâm Nhan, lẽ em đoán là gì nhỉ? Tuy th ô tục nhưng đây là biện pháp hiệu quả nhanh nhất mà thể nghĩ , vẫn luôn cảm thấy thể thiếu nghi thức." Tạ Phong Trần bất đắc dĩ , hai tay tặng hoa cho cô.
"Rõ ràng như mà còn đoán thì em khác gì đồ ngốc ? Vậy mau !" Tay Lâm Nhan nhận hoa, lẳng lặng chờ lời tiếp theo của .
Trong giây phút quan trọng , ánh đèn duy nhất trong vườn hoa bỗng nhiên dập tắt, Tạ Phong Trần nắm tay cô về phía , "Tuy em từ chối nhiều nhưng vẫn thử một nữa. Anh tranh thủ một phận danh chính ngôn thuận cho ."
"Em cũng từng sẽ công khai với nha! Em thừa nhận là bạn trai, em cũng dẫn mắt bố ..." Lâm Nhan bĩu môi, cô nén nụ nhếch lên nơi khóe miệng, thẹn thùng mà phản bác.
"Anh chỉ bạn trai em, danh chính ngôn thuận trở thành chồng em, thể mặt em từng giây từng phút để bảo vệ và che gió chắn mưa cho em, thể dắt tay em về phía giống như bọn họ ."
Lâm Nhan kinh ngạc, sân là một mảng tối đen như mực, gì còn ai nữa, cô hỏi với vẻ thắc mắc, "Bọn họ là ai?"