Lâm Nhan mặc một chiếc váy hoa li ti màu xanh bạc hà tươi trẻ, tóc dài xõa tung, nét dịu dàng như nước, xinh giống như nàng tiên nhỏ trong bông hoa khiến khác kinh ngạc.
Trần Sảng sững sờ, ngờ đầu tiên thấy cô xinh động lòng như , nhưng đột nhiên cô xuất hiện hiền hòa dễ gần khiến cảm giác yêu quý mà nửa mừng nửa lo, theo bản năng thái độ thêm vài phần kính cẩn, "Lâm tiểu thư buổi sáng lành, ông chủ kể từ hôm nay sẽ đến biệt thự Thiên Hải ở, chúng giúp ngài dọn đồ đạc qua đây."
"Ồ, ! Có ông chủ của các quên cái gì ?" Lâm Nhan như trợ lý Trần, cảm thấy thú vị. Trước những chẳng thèm ngó ngàng tới nguyên chủ, một bước cũng thèm bước đây, ngược giờ ly hôn xong đến nhiều như , thế nào là tự vả mặt ?
"Không quên." Một bóng dáng tuấn cao lớn tới, đường nét khuôn mặt mỹ đến mức hợp lẽ thường, tỏa thở trong trẻo và lạnh lùng, ánh mắt sâu kín dừng khuôn mặt cô.
Lâm Nhan thích vênh mặt coi trời bằng vung như , thong dong tiến lên ngăn cản, "Đã như thì ngài Tạ đang cái gì đây?"
"Cô đừng suy nghĩ quá nhiều, chuyển đến đây là vì ông nội." Mặt Tạ Phong Trần cảm xúc, dáng vẻ như thể việc ông đây mà còn vô lý .
"Trợ lý Trần, phiền bảo bọn họ tạm thời dừng , đừng động đậy, bàn bạc với ông chủ của các . Anh theo ." Vẻ mặt cô tràn ngập khó chịu trợn mắt , lên lầu.
Trong thư phòng, Lâm Nhan hề che giấu sự bất mãn, "Ngài Tạ, giấy chứng nhận ly hôn vẫn còn nóng hổi đó, đến báo mà dẫn cấp đây là ngang nhiên xông nhà dân ?"
"Kế hoạch tạm thời thôi, ông nội sắp phẫu thuật , gây cản trở, đồng ý với ông thì kể cả diễn kịch cũng ." Tạ Phong Trần vẻ mặt lạnh lùng, bình thản như một ông già.
"Tại diễn kịch kéo xuống nước? Lần với thế nào ở cửa cục dân chính? Một tên chồng như ly hôn còn chuyển đến nhà vợ cũ, kiếp thiếu nợ ?" Đôi mắt xinh khẽ giật, cô lạnh lùng dùng lời của ngày đó để phản bác .
"Chắc chắn sẽ kéo cô xuống nước." Tạ Phong Trần nghĩ tới Lâm Nhan thù dai như , lập tức cảm giác ảo não tự lấy đá đập chân .
" phối hợp với ." Lâm Nhan hề d.a.o động mà lạnh lùng từ chối, vẻ mặt khıêυ khí©h đàn ông , bộ dạng giống như " giỏi thì cầu xin bà đây " nghịch ngợm vô sỉ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-chinh-cua-lai-toi/chuong-37.html.]
Tạ Phong Trần bỗng dưng thấy bộ dạng tiểu nhân đắc chí của cô đúng là sinh động đáng yêu chút thú vị thì hiểu phụ nữ chỉ sợ sẽ bỏ qua dễ dàng.
Có điều chuẩn mà đến nên chẳng sợ cô chấp nhận.
"Gần đây trong tay cô công việc nào , thể giúp cô." Tạ Phong Trần b.ắ.n phát trúng hồng tâm luôn, thẳng điểm chính.
"Hối lộ ? Lần định cho tiền là cái gì khác?" Lâm Nhan nhướng mày, cảm thấy nực . Người đúng thật là đồ c.h.ế.t tiệt!
Thật đúng là bản tính m.á.u lạnh vô tình của thương nhân, chuyện gì cũng dùng tiền để đuổi khác .
Anh thực sự cho cô là loại phụ nữ nông cạn thấy tiền là sáng mắt ?
Không việc gì suy nghĩ! Cô tuyệt đối sẽ thỏa hiệp!
"Chỉ cần cô đồng ý ở bên cạnh một thời gian ngắn, giúp che giấu tin ly hôn thì đổi cô đưa yêu cầu gì cũng đáp ứng."
Muốn gì nấy, điều kiện sức hấp dẫn lớn đó!
"Điều kiện gì cũng ?" Đôi mắt Lâm Nhan sáng rực mà trong lòng d.a.o động cũng chút rối rắm.
Tạ Phong Trần mặt cảm xúc liếc khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay đang vui vẻ, ánh mắt sáng rực nên trầm giọng cảnh cáo, "Một hai thôi, đừng mà đằng chân lân đằng đầu."
Lâm Nhan nhịn đánh giá cẩn thận đàn ông mặt, nhà họ Tạ giàu quyền thế nhất, tài sản của trong top đầu Bảng xếp hạng triệu phú trẻ. Cô để cho Tiêu Bạch tự gây dựng công ty riêng, thời kỳ đầu nhất định sẽ gặp khó khăn về tiền vốn và tài nguyên. Nếu như Tạ Phong Trần đồng ý giúp thì chuyện gì cũng thể xử lý dễ dàng , coi tiền như rác đưa tới cửa, cô mà lợi dụng thì chẳng là lãng phí .