Toàn bộ hội trường chỉ còn vang vọng tiếng vặn vẹo mà điên cuồng của Lâm Nhan, khiến cho rét mà run.
"Choang" một tiếng, vò rượu vỡ vụn, Dạ Tranh cầm giá cắm nến, cả đến run rẩy, ngọc bội đỉnh đầu kêu vang, "Vương Thượng, ngươi chúng từng một đứa bé ? Nửa đêm mộng nhớ ngày xưa, hài tử đến tìm ngươi ? Là chính tay gϊếŧ hài tử, là ngươi, là ngươi hại c.h.ế.t đứa bé của chúng ..."
"Dạ Tranh, nàng điên , nàng gì, nhanh chóng bỏ giá cắm nến xuống!" Đồng tử Lăng Tiêu co , sắc mặt hoảng sợ, nghiêm nghị quát tháo.
" , đây điên ! Từ lúc thấy rõ bộ mặt thật của ngươi, tự tay gϊếŧ c.h.ế.t hài tử trong bụng thì điên ! Ngươi tự xưng là trái tim bao la chứa cả thiên hạ, miệng đầy đạo đức nhân nghĩa, nhưng vì tư tâm lợi dụng nữ nhân quân cờ để đạt mục đích thể cho ai của ngươi mà thôi, Lăng Tiêu, chính ngươi trơ mắt xem tất cả những tính toán tỉ mỉ của đều hủy diệt..." Dạ Tranh đến điên dại, giơ tay lên, nến vững vàng rơi xuống chỗ vò rượu vỡ vụn, ánh lửa bùng lên, ngọn lửa nhanh chóng nuốt hết tất cả thứ chung quanh.
Ánh lửa ngập trời, khói mù tỏa khắp lối, dường như vẫn vang vọng tiếng chói tai, thê lương, buồn bã, cùng quẫn của nữ nhân.
Lời kịch của Lâm Nhan sức cảm hóa, cảnh diễn cũng cần bùng nổ mãnh liệt. Lâm Nhan diễn xong, cả đều chút kiệt sức, chìm đắm trong hận ý điên cuồng cực hạn, khó thể bình tĩnh .
Dạ Tranh thích chưng diện như , lúc c.h.ế.t cũng vẫn vì chính vẽ lông mày trang điểm, mặc giá y nhất, lựa chọn phương thức hủy diệt chính , c.h.ế.t thây.
Đạo diễn góp ý gì với Lâm Nhan, chỉ bảo cô về đợi tin tức, bộ hội trường cũng nhanh chóng yên tĩnh, trong lòng Lâm Nhan nắm chắc nhưng vẫn cúi chào đạo diễn phía sân khấu, ngoài hội trường.
Lâm Nhan bước chân loạng choạng, chậm rãi trong xe, Tiêu Bạch vặn nước cho cô, sắc mặt cô , mặt mũi tràn đầy ân cần, "Bà cô của ơi, ánh mắt em đỏ như , sắc mặt tái mét trắng bệch, thoải mái ở ?"
"Chỉ là mệt chút thôi." Lâm Nhan uống một ngụm nước, cuống họng bởi vì quá nhiều lời kịch mà khàn, cả buồn bã ỉu xìu.
"Vậy em nghỉ chút ." Tiêu Bạch quấy rầy cô nữa, trực tiếp cầm chăn mỏng ở phía đắp cho cô.
Thiếu Niên Rực Rỡ , cô gần như trở bình thường, xem dáng vẻ ủ rũ của bọn họ, lên tiếng an ủi, "Không , chúng tranh thủ cơ hội khác mà."
"Chị, chị thành công, nghĩa là tụi em sẽ thất bại nhé?" Mắt đào hoa vẻ mặt thèm đếm xỉa, thẳng thắn cà khịa giống như thèm đòn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-chinh-cua-lai-toi/chuong-50.html.]
"Vậy tức là mấy đứa thử vai thành công ?" Mắt cô sáng rực, mừng kể xiết.
"Dạ đúng." Ba đứa còn cũng gật đầu, mặt đều mang theo hớn hở rõ ràng.
"Giỏi quá ! Chị khao mấy đứa ăn cơm nhé!"
Ai mấy tên nhóc thối thèm nể mặt, Lâm Nhan đành tự về biệt thự Thiên Hải .
Dì Lưu đang chuẩn cơm tối, Tạ Phong Trần vẫn , Lâm Nhan về phòng quần áo , ngoài thì chuông điện thoại vang lên.
Lâm Nhan qua tên gọi đến, thẳng tay ngắt máy.
Bực để cho hết.
Là Hàn Phỉ Phỉ, con một tật , mỗi ngày đều nhắc nhở cô quên cuối tuần mừng thọ ông cô , giống như mời mừng thọ cô .
Nghĩ đến tiền đặt cược trong nhóm của , Lâm Nhan nhịn nhấn mở, xem chuyện mới gì để hóng , ai dè đang thảo luận về lễ phục và trang sức cho đêm mai, quả thực là nhàm chán đến cực độ.
Lâm Nhan để điện thoại xuống, xuống lầu ăn tối, bởi vì trong lòng tâm sự, nên khi cả bàn đầy đồ ăn cũng khẩu vị gì, trái ánh mắt luôn tự giác chằm chằm cửa .
"Lâm tiểu thư, nếu cô gặp thiếu gia, thể gọi điện hỏi thử xem ngài về ăn tối ?" lúc dì Lưu bưng một chén canh , thấy ánh mắt của cô, .
Sắc mặt cô cứng đờ, " ."
"Lâm tiểu thư, thiếu gia trọng tình cảm, ăn mềm ăn cứng, cô xoa dịu mối quan hệ, yếu thế cúi đầu một chút cũng , đàn ông chỉ cần cô dỗ dành , còn sợ ngoan ngoãn lời ?" Dì Lưu khôn khéo, rõ ràng đấy.
Lâm Nhan câu "ngoan ngoãn lời" cho hứng thú, hiếu kỳ hỏi, "Vậy thế nào để dỗ tên đó đây?"