Người đàn ông ghế vẻ mặt kiên nhẫn, Trần Sảng trả lời qua quýt hai câu lập tức cúp máy, "Ông chủ, đưa ngài về chung cư là biệt thự Thiên Hải?"
"Chung cư." Người đàn ông dường như nghiêm túc suy nghĩ một lát đưa lựa chọn.
Nghe đáp án trong dự đoán, cực kỳ trấn tĩnh quẹo một cái, chạy về hướng ngược với biệt thự Thiên Hải.
Lâm Nhan tập luyện ở phòng tập thể thao nửa tiếng ngâm bồn tắm, dưỡng da đầy đủ, lúc mới giường.
Toàn bộ biệt thự tĩnh mịch chỉ tiếng sóng biển bên ngoài cửa sổ truyền , mà Lâm Nhan giường mãi ngủ , lo lắng vì tiệc rượu tối mai.
Những tên con ông cháu cha hề thiếu chút tiền đó, chỉ thiếu dưa để buôn và chuyện , cô rõ nếu mai mặt xám mày tro mà đến bọn họ sẽ nhạo cô thế nào đây.
Trước khi xuyên sách, bởi vì kế và đứa con gái của bà , trong các bữa tiệc Lâm Nhan từng nếm ít thiệt thòi, cô khi xuyên sách vẫn để động như .
Nếu , cô giả vờ yếu đuối, cúi đầu với Tạ Phong Trần là , cô giúp , cũng bảo giúp đỡ , chắc cũng cự tuyệt !
Lâm Nhan cầm điện thoại lên, tìm của Tạ Phong Trần, mở , bấm gọi bấm tắt .
Cuối cùng vẫn bấm gọi, điều, điện thoại nhấc máy.
lúc cô đang định tắt máy thì đầu dây bên truyền đến tiếng trầm thấp từ tính của nọ, "Lâm Nhan?"
Lâm Nhan sững , mới mở miệng, "Anh đây !"
"Ừm, chuyện gì?"
"Cũng chuyện gì, chỉ là..." Lâm Nhan do dự.
"Có chuyện gì thì thẳng ." Giọng của đàn ông vẻ kiên nhẫn lắm.
"Tối mai rảnh ? bàn bạc giao dịch với một chút."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-chinh-cua-lai-toi/chuong-52.html.]
Lâm Nhan cảm giác từ tới giờ Tạ Phong Trần thích dùng tiền giải quyết vấn đề, cô trưng chút thành ý mới thể d.a.o động chứ!
"Giao dịch?" Anh nhẹ một tiếng, chút bất ngờ.
" , tối mai là tiệc mừng thọ tám mươi của ông cụ Hàn, đó đánh cược cùng với , nếu tối mai dự tiệc cùng , thể thắng kha khá, chỉ cần đồng ý, tiền thắng tối mai sẽ chia cho một nửa, ?"
Lâm Nhan tung mồi nhử.
"Cô cảm thấy thiếu tiền ư?" Tạ Phong Trần nhướng mày, nhịn nhớ đến ảnh chụp màn hình WeChat mà Triển Vọng gửi cho , Lâm Nhan cô và vợ chồng ân ái, phụ nữ ở bên ngoài bậy bạ, mà bắt giúp cô giải quyết hậu quả, đúng là chỉ cái to mồm thôi chứ chẳng cái gì hết.
So với việc thuận theo ý cô, càng xem cô xử lý thế nào.
"Có nào ngại nhiều tiền ?
Dù chỉ cần cùng giúp một chút, ăn cần vốn thu đống lời thế , vì cớ gì mà từ chối chứ?" Lâm Nhan phần chắc chắn, Tạ Phong Trần nghèo đến mức còn mỗi tiền thôi, đừng chướng mắt chút tiền đặt cược của cô chứ.
"Nghe vẻ tệ." Người đàn ông trầm ngâm một lúc .
" quá chứ còn gì nữa! Trước đó tính thử , thể lời ít tiền ! Anh chắc chắn sẽ chịu thiệt." Hai mắt Lâm Nhan sáng rực, cảm thấy triển vọng, sức khuyên bảo.
" hứng thú."
Giọng lạnh lùng của như gáo nước đá dập tắt hy vọng nhen nhóm của Lâm Nhan, cô nghiến răng, nổi giận mà , "Cũng đúng, ngài quả đúng là Tạ thiếu cao vời vợi ai với tới, quý kể xiết, chút tiền nhỏ thể chen mắt ngài cơ chứ, điều... vẫn luôn tìm một , tin tức của đó, là hứng thú đây?"
"Cô cái gì?" Quả nhiên tên đàn ông thối mắc câu, vẫn tính tình ngang ngược kiêu ngạo như cũ nhưng giọng điệu nôn nóng tiết lộ sự khẩn trương.
"Tám giờ tối mai, ở biệt thự nhà họ Hàn, chờ , cơ hội chỉ đến một thôi!"
Lâm Nhan hài lòng , ném một câu cho trực tiếp cúp điện thoại.
Cô Tạ Phong Trần nhất định sẽ tới, ở cuối tiểu thuyết, vẫn từ bỏ tìm kiếm bạch nguyệt quang trong lòng, Lâm Nhan hết cách, chỉ thể lấy việc mồi nhử.
Trong tiểu thuyết, đến khi phát hiện nữ chính là ân nhân cứu mạng mà vẫn hằng kiếm tìm, Lâm Sanh sa bể tình với Hàn Hữu Niên , chung quy Tạ Phong Trần cũng chỉ là phận nam phản diện, lặng lẽ chờ đợi, lặng lẽ trả giá, nhưng cũng chiếm cái gì.