Lâm Nhan nghĩ cũng chắc chắn sẽ đau, bây giờ dù là ngựa c.h.ế.t cũng xem như ngựa sống mà chữa trị, "Cám ơn dì Lưu."
"Lâm tiểu thư, rõ ràng hôm qua chân cô hơn nhiều , cô nghỉ ngơi cho mà còn ngoài gì, nặng hơn ." Dì Lưu chăm chú thoa rượu thuốc giúp Lâm Nhan, nhịn mà dông dài vài câu.
"Hôm qua, lúc ngoài con cẩn thận." Lâm Nhan ngờ dì Lưu đối xử với cô như , trong lòng bỗng dưng dâng lên một dòng nước ấm.
Thật Lâm Nhan cũng chột , tối hôm qua ngoài chơi, cô nhất thời vui vẻ quá nên uống một ít rượu trái cây, đúng là tự tự chịu.
"Lâm tiểu thư, chuẩn xoa bóp, cô chịu đựng một chút, thể sẽ đau."
"Được, dì cứ yên tâm bóp ! Con nhịn ." Lâm Nhan dáng vẻ xoa tay giống như chuẩn đánh trận của dì Lưu, cô nhịn mà rụt rụt cổ chân, bỏ cuộc.
Cô từng với ai rằng cô sợ đau, tối đó lúc trẹo chân, suýt chút nữa vì đau, mà trong tình huống lúc đó cô đành cắn răng chịu đựng nhưng tới lúc Tạ Phong Trần xuất hiện, cuối cùng cô vẫn nhịn .
Có lẽ lúc đó Tạ Phong Trần nghĩ rằng cô đang phối hợp diễn kịch với , nhưng cô , cô thật sự đau đến mức chảy nước mắt.
Dì Lưu thấy sắc mặt cô đổi nhưng còn mạnh miệng, nên đành mạnh mẽ tay.
"A… Đauu… Đau A a a… Đauu." Một tiếng kêu thê lương thảm thiết vang lên trong biệt thự.
Trong phút chốc, Lâm Nhan chảy nước mắt, mắt cá chân giống như là một cái công tắc , dì Lưu giữ, cả cô đều đau tới nỗi chảy mồ hôi lạnh, còn run run.
"Lâm tiểu thư, còn dùng sức đó!" Dì Lưu vô cùng bất đắc dĩ, chút .
Trong mắt Lâm Nhan hiện lên vẻ cáu gắt, giọng kèm theo tiếng nức nở, cầu xin, "Vậy dì nhẹ một chút nha!"
" mà bóp nhẹ sẽ tan m.á.u bầm. Đau dài chi bằng đau ngắn." Dì Lưu cảm thấy khó xử, khuyên nhủ cô.
Lâm Nhan gật gật đầu, cắn chặt răng, một chữ.
Tạ Phong Trần đến biệt thự, còn cửa thấy một tiếng kêu thảm thiết, giống như heo chọc tiết , cho rằng chuyện gì xảy , nét mặt đột ngột đổi, chạy nhanh trong. Cuối cùng thấy dáng vẻ nước mắt giàn giụa của Lâm Nhan, yếu đuối đến tột cùng, cho sinh lòng thương xót.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-chinh-cua-lai-toi/chuong-69.html.]
Một chữ "đau" của Lâm Nhan kẹt tại cổ họng, đột nhiên khiến cô cố chấp nuốt chữ đó trong bụng.
Cô sững sờ Tạ Phong Trần, trong lúc nên phản ứng thế nào cho .
Dù cũng cảm thấy mất mặt, một mặt yếu đuối như tên đàn ông thối thấy .
Cô khó chịu, lập tức khép hờ hai mắt, , lặng lẽ giơ tay lau nước mắt chảy vì đau.
"Được , Lâm tiểu thư, mấy ngày nay tuyệt đối nên hành hạ đôi chân nữa, nếu chỉ sợ sẽ còn nặng hơn, mỗi ngày xoa bóp cho cô một , tin cô sẽ sớm bình thường." Dì Lưu thả chân của Lâm Nhan xuống, day day vòng eo ê ẩm dậy.
Lâm Nhan rầu rĩ trả lời một tiếng "Vâng."
Mãi lúc dì Lưu mới chú ý tới Tạ Phong Trần, đôi mắt lập tức sáng lên, khẩn thiết , "Thiếu gia về ạ? Mắt cá chân của Lâm tiểu thư thương nghiêm trọng, mới giúp cô bôi rượu thuốc xoa bóp cho tan m.á.u bầm, đau tới nỗi chảy nước mắt, ở cùng cô chút nha, giờ cũng trễ , chuẩn cơm chiều đây."
Dì Lưu là một nhanh nhẹn, thu dọn xong chiến trường thì lập tức ung dung rời , trong khí tỏa một mùi rượu thuốc nồng đậm, gay mũi.
Lâm Nhan cô còn là trẻ con nữa, cần ai ở cạnh chứ, nhưng từ đầu đến cuối dì Lưu hề bỏ qua bất cứ cơ hội nào để gán ghép cô và Tạ Phong Trần chung một chỗ.
Trong lòng Lâm Nhan khó chịu chết, cô rút cổ chân về, chống tay lên sofa lên về phòng.
"Ngồi xuống." Giọng của hấp dẫn, trầm thấp và êm tai, mang theo sự áp bức cho ai cãi lời.
Vẻ mặt Tạ Phong Trần lắm, vốn tính mỉa mai cô đáng đời, thương mà còn an phận.
mà suy nghĩ đến dáng vẻ đáng thương đau đến mức rơi nước mắt, lãnh đạm phun hai chữ.
"Có chuyện gì ?" Lâm Nhan một chân, ù ù cạc cạc , tự nhiên nổi điên gì đó?
"Dì Lưu kêu trông chừng cô." Anh nhíu mày, giọng trầm thấp truyền đến, ngắn gọn, đanh thép.