Vân Quỳ rón rén bước , thấy Đức Thuận sang, nàng vội hiệu cho im lặng.
Đức Thuận khẽ liếc điện hạ nhà . Thấy nhắm mắt hề , bèn đưa chiếc gáo bạc trong tay cho Vân Quỳ, còn thì cẩn thận lui phía bình phong.
Hơi nước mơ ảo bốc lên, Thái tử c.ởi trần, bờ vai rộng rãi săn chắc nhô lên khỏi mặt nước, hai cánh tay khỏe khoắn tùy ý đặt thành hồ, đường nét cơ bắp rắn rỏi rõ ràng.
Vân Quỳ nuốt nước miếng, vẻ mặt si mê.
Người đàn ông lúc đột nhiên lên tiếng: “Sao dừng ?”
Vân Quỳ giật , chiếc gáo bạc trong tay suýt nữa rơi xuống. Nàng vàng múc một gáo nước nóng, từ từ dội xuống vai đàn ông.
Những giọt nước nóng hổi chậm rãi trượt xuống làn da trắng săn chắc, hoà trong nước ở nơi cơ n.g.ự.c đầy đặn.
Đầu ngón tay Vân Quỳ lướt qua những mạch m.á.u xanh nổi lên như rồng quấn cánh tay , trong lòng âm thầm đắc ý.
「Lúc tắm thuốc còn giấu giấu giếm giếm cho , bây giờ chẳng rơi tay !」
「Tình cảnh , nên ngâm một bài thơ——
Thái tử điện hạ oai phong nhất,
Cơ n.g.ự.c to lớn như tường đồng vách sắt.
Hôm nay may mắn sờ một cái,
Vui hơn cả lúc ăn thịt!」
Thái tử: “… Phì.”
Nghe thấy tiếng , Vân Quỳ sợ đến nỗi mồ hôi lạnh toát .
Nàng nín thở, cẩn thận dò xét sắc mặt của , may mà vẫn nhắm mắt, chắc là phát hiện phía đổi.
「Người điên ? Đang tắm mà tự dưng lạnh một tiếng.」
「Sợ c.h.ế.t khiếp.」
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-chinh-doc-thau-duoc-toi/chuong-131.html.]
Nàng múc một gáo nước, dội xuống xương quai xanh của Thái tử, yết hầu góc cạnh rắn rỏi trượt qua lòng bàn tay khiến nàng khẽ rùng .
Trong cung, nàng thường giao tiếp với thái giám hơn nên ít khi thấy yết hầu gợi cảm và đẽ như .
Tuy các thị vệ trong cung cũng cao lớn vạm vỡ, yết hầu nhô cao, nhưng cả ngày dãi dầu mưa nắng, cổ đen sạm . Nếu là đây, lẽ nàng cũng thấy đó là vẻ nam tính, nhưng bây giờ Thái tử điện hạ ngọc quý bên cạnh, những chiếc cổ đen nhẻm đẫm mồ hôi còn hấp dẫn nàng nữa.
Nàng vẫn thích vẻ nam tính sạch sẽ hơn.
Ánh mắt nàng chậm rãi di chuyển xuống, làn nước lung linh, vòng eo thon gọn rắn chắc hiện rõ tám múi bụng, mỗi múi đều như một miếng ngọc quý thượng hạng chạm khắc thành.
Chỉ là n.g.ự.c và lưng đều những vết sẹo do chiến trường để . Mấy vết thương do tên b.ắ.n nàng tự tay xử lý, vết thương đóng vảy bong , thịt non hồng hào mọc lên. Còn vài chỗ là do binh khí gì gây , da thịt ở vết thương đến giờ vẫn bằng phẳng, thể tưởng tượng cảnh tượng lúc đó dữ tợn thảm khốc đến mức nào.
Nàng kinh hãi, nhưng hề thấy khó coi.
Giống như một thanh bảo kiếm tắm m.á.u trong mưa b.o.m bão đạn, mỗi một vết xước kiếm đều là minh chứng cho sự dũng cảm g.i.ế.c địch của nó, là vinh quang từng của nó.
Đặc biệt là những giọt nước còn đọng vết thương, càng thêm phần quyến rũ khó tả.
Ánh mắt từ những đường nét cơ bắp rắn rỏi rõ ràng di chuyển xuống, nước trong hồ càng sâu, nhiều thứ trở nên rõ. Tựa như những tảng đá ngầm đen kịt sừng sững giữa biển sâu sóng dữ, khiến kinh hãi sục sôi nhiệt huyết.
「Hu hu hu, trượt cầu trượt vai Thái tử điện hạ, trốn tìm trong cơ bụng của Thái tử ca ca, cưỡi lên ca ca——」
Vân Quỳ còn đang chìm đắm trong sắc thể dứt , cổ tay bất ngờ nắm chặt mạnh mẽ kéo xuống, chân nàng trượt và mất thăng bằng, “ùm” một tiếng rơi xuống nước.
Khoảnh khắc cả ướt sũng, hai búi tóc hình tai thỏ ướt nhẹp rũ xuống bên tai.
Nàng chật vật và khiếp sợ ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt phượng đen đặc như mực của Thái tử, “Điện hạ đến từ khi nào?”
Thái tử nhếch môi: “Nếu cô thật sự ngu ngốc đến mức lưng đổi mà hề , thì c.h.ế.t bao nhiêu .”
Vân Quỳ lau vội những giọt nước mặt, “Điện hạ rõ đến, nhắc nhở, ngược thừa lúc nô tỳ chú ý kéo nô tỳ xuống nước. Ngài thấy thú vị ?”
Thái tử lạnh: “Ngươi còn ấm ức nữa ?”
Từ khi nàng đến mắt dán chặt , hận thể ngắm sờ soạng khắp một lượt.
Hắn còn so đo, nàng dám ấm ức.