Thuần Minh Đế mặt mày nghiêm nghị: “Hắn đã điều tra ra ngươi rồi. Nếu ngươi không g.i.ế.c hắn, sớm muộn gì hắn cũng sẽ làm rõ chân tướng năm xưa. Ngươi ẩn mình bên cạnh trẫm hai mươi năm, chẳng phải là vì đợi ngày Thái tử chết, ngươi có thể phong hầu bái tướng, gia quan tiến tước, vứt bỏ mặt nạ, dùng thân phận thật của mình mà sống đường đường chính chính sao? Lần này tuyệt đối không được xảy ra sai sót nữa!”
Lư Túc nghiến chặt răng hàm, lập tức chắp tay: “Vi thần tuân chỉ.”
…
Lần đầu tiên trong đời, liên tục hơn mười ngày Vân Quỳ không gặp thái tử.
Cả ngày Sùng Minh Điện đều có quan lại nghị sự, nàng cũng mơ hồ nghe nói gần đây có không ít quan lại bị tịch thu gia sản, trong đó có cả Phủ Ninh Đức Hầu, chắc là có liên quan đến Thế tử Ninh Đức Hầu.
Nhưng những chuyện triều chính lớn lao này không liên quan gì đến nàng, nàng quý trọng cái mạng nhỏ, cũng không dám tùy tiện tiết lộ điều gì.
Thái tử không gặp nàng, có lẽ là vì bận rộn chính sự, có lẽ là đã có người mới, có lẽ cho rằng nàng tâm cao ngút trời muốn làm chủ, muốn cho nàng một bài học nên mới lạnh nhạt vài ngày. Hoặc cũng có thể là sắp chọn Thái tử phi, không thể để người ta thấy hắn đêm đêm sủng hạnh một cung nữ thị tẩm mà sinh lòng hiềm khích.
Vân Quỳ nghĩ thoáng, nàng không phải hầu hạ mà vẫn có bổng lộc, trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy!
Chỉ là hôm đó đi qua hành lang, nghe thấy có cung nữ xì xào bàn tán sau lưng, nói nàng mới đắc ý được mấy ngày đã hoàn toàn thất sủng, trong lòng Vân Quỳ mới cảm thấy có chút trống trải.
Trống trải ở đâu nhỉ, là phú quý vinh hoa thoáng chốc đã thành mây khói ư? Hình như cũng không phải.
Nàng vốn rất biết đủ, chẳng bao giờ mơ tưởng những thứ không thuộc về mình, một thỏi vàng cũng đủ khiến nàng vui vẻ rất lâu rồi.
Đến đêm khuya, chăn đơn gối chiếc, một mình run rẩy cuộn tròn trong chăn, nàng chợt nhận ra cảm giác trống trải ấy từ đâu mà đến——
Người đàn ông đã cho nàng hưởng thụ nhan sắc suốt hai tháng trời không còn nữa.
Nửa đêm tỉnh giấc không sờ thấy cơ bụng săn chắc rõ ràng, muốn vùi đầu vào lồng ng.ực ấm áp thì bên cạnh lại trống không. Cánh tay rắn chắc có thể dễ dàng khống chế cơ thể nàng, còn có thể làm gối cho nàng cũng không còn nữa, chỉ còn lại chiếc gối cứng đơ…
Đổi lại là ai, trong lòng cũng sẽ có một cảm giác hụt hẫng lớn lao phải không?
Nhớ lại đêm giao thừa, thực ra cũng không phải là không có chút vui vẻ nào.
Có vài khoảnh khắc sâu sắc khiến da đầu nàng tê dại, đầu óc trống rỗng, thực ra nàng cũng… khá nhớ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-chinh-doc-thau-duoc-toi/chuong-142.html.]
Thực ra nàng cũng chẳng tốt đẹp gì, vốn dĩ là người hầu hạ thị tẩm, thị tẩm là phận sự của nàng, kết quả lại làm hỏng việc. Nàng không những không tự kiểm điểm, mà còn trách móc chủ nhân… một cung nữ như vậy, chủ nhân nào còn muốn dùng nữa?
Nếu có cơ hội nữa, nàng nhất định sẽ tỉnh táo tinh thần, hầu hạ cho tốt, tận tâm tận lực vì Thái tử điện hạ!
Chớp mắt đã đến rằm tháng giêng.
Thái tử nhiều ngày chưa từng triệu kiến Vân Quỳ khiến Tào Nguyên Lộc không khỏi sốt ruột.
Theo lý thuyết, người đàn ông đã nếm được mùi vị ngọt ngào thì dù đêm đêm triệu hạnh cũng là chuyện thường tình. Huống chi điện hạ nhà mình tuổi trẻ khí thịnh, không gần nữ sắc mới là không bình thường.
「Chẳng lẽ chưa nếm được mùi vị gì sao?」
「Nhưng Vân Quỳ có thể giúp điện hạ giảm bớt chứng đau đầu, dù không sủng hạnh, giữ lại trong phòng hầu hạ cũng tốt mà.」
「Hay là thân thể điện hạ có vấn đề gì? Không muốn đối diện nữa…」
Thái tử ngồi trước án thư xem văn kiện, nghe thấy tiếng lòng của ông ấy, hắn không khỏi nhíu chặt lông mày.
Nha đầu vô tâm vô phế này, thà ra khỏi cung chứ không chịu ở lại Đông Cung. Hắn đường đường là Thái tử, chẳng lẽ lại phải mặt nóng dán m.ô.n.g lạnh một nha đầu cung nữ nhỏ bé?
Tào Nguyên Lộc cẩn thận nói: “Hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, điện hạ vẫn không chịu triệu hạnh Vân Quỳ cô nương sao?”
Hóa ra đã qua nửa tháng rồi.
Thái tử xoa xoa thái dương.
Tào Nguyên Lộc lập tức nói: “Điện hạ đau đầu sao? Nô tài lập tức đi mời Vân Quỳ cô nương vào!”
Thái tử còn chưa kịp ngăn cản, Tào Nguyên Lộc đã vội vã rời khỏi đại điện.
Một lát sau, nha đầu búi tóc tai thỏ, mặc áo váy bông màu đỏ bạc hải đường, rõ ràng là đã trang điểm kỹ lưỡng, cúi đầu chậm rãi bước vào điện, khom người hành lễ với hắn: “Nô tỳ thỉnh an điện hạ.”
Nhưng Thái tử lại nghe thấy rõ tiếng mài d.a.o sắc nhọn trong lòng nàng.
「Ta chuẩn bị xong rồi! Bất cứ lúc nào cũng có thể làm lại lần nữa!」