Vân Quỳ nghe lời áp sát vào tường, nhìn sang gian phòng bên cạnh.
Vừa nhìn, đối diện quả nhiên có gì đó.
Một chiếc bàn tròn gỗ mun mười mấy người ngồi, người nào người ngọc quan áo gấm, trên bàn trước mặt bày sơn hào hải vị, rượu nồng xông lên tận trời. Mỹ nhân phấn son thơm ngát, yểu điệu thướt tha trái ôm phải ấp nói cười gọi các loại xưng hô như “Thị lang”, “Đại nhân”.
Vân Quỳ nghi hoặc nhìn Thái tử.
Ánh mắt Thái tử chăm chú nhìn cảnh tượng trong phòng, lúc này mới chậm rãi mở miệng: “Chủ trì tiếp khách là Thuận Thiên Phủ Doãn, mặc cẩm bào xanh đá bên trái là Thị Lang Lại Bộ, bên phải là Đại Lý Tự Khanh, mặc áo tím là Lang Trung Lại Bộ, người mặc áo hẹp tay màu đỏ nâu kia là Chỉ huy Binh mã tư Đông Thành…”
Hắn vừa giới thiệu, Vân Quỳ vừa nhanh chóng nhận diện người.
Nhưng ánh mắt lại bất giác nhìn về phía đôi gò bồng đào to lớn của mỹ nhân bên cạnh Thị Lang Lại Bộ. Vân Quỳ lập tức trợn mắt há hốc mồm, khô cả họng.
「Cái này cũng quá lớn! Lớn hơn ta nhiều quá!」
Thái tử: “…”
Vân Quỳ nhìn chằm chằm không rời mắt, lại bị cảnh tượng kinh người tiếp theo làm rớt cả cằm.
Thuận Thiên Phủ Doãn nhét một quả anh đào chín mọng màu đỏ vào khe n.g.ự.c kia, quả anh đào lập tức bị ép ch.ảy nước, sau đó bị Thị Lang Lại Bộ li.ếm láp sạch sẽ từng chút từng chút cả vỏ lẫn thịt.
Vân Quỳ: “…”
Thái tử: “…”
Lại nhìn tiếp mỹ nhân bên cạnh Đại Lý Tự Khanh rót đầy rượu sóng sánh vào xương quai xanh, vừa múa bên cạnh những quan viên này, vừa làm đồ đựng rượu di động họ. Các quan viên cũng không kiêng kỵ, mỹ tửu đưa đến miệng cứ thế uống luôn…
Về phần Chỉ huy Binh mã tư Đông Thành kia, Vân Quỳ không thấy hắn trái ôm phải ấp, còn tưởng là người này giữ mình trong sạch, không muốn thông đồng làm bậy. Không ngờ ngay sau đó thấy một mỹ nhân bò từ dưới gầm bàn trước mặt hắn ta ra, mặt đầy dấu vết của sự hoan lạc…
Vân Quỳ: “…”
「Điện hạ đưa ta đến xem những cái này, là chê ta hầu hạ không tốt, muốn ta đến học hỏi mị thuật của người khác sao?」
Thái tử vẻ mặt không tự nhiên dời mắt đi, ra lệnh: “Ngươi nhớ kỹ mặt những người này, đêm nay về xem có thu hoạch được gì không.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-chinh-doc-thau-duoc-toi/chuong-167.html.]
Lúc này Vân Quỳ mới hiểu, nhất định là giữa những quan viên này ẩn chứa không ít bí mật, hoặc có những tâm tư không ai biết, điện hạ đưa nàng đến để nhận diện người.
Nơi này quả thật được chọn tốt, thực sự khiến người ta mở mang tầm mắt.
Thái tử ngồi xuống sập, lạnh giọng nói: “Nhớ kỹ mặt rồi thì về thôi.”
Vân Quỳ nhỏ giọng nói: “Bên cạnh có nhiều người như vậy, ta bị mù mặt, vẫn chưa nhớ được.”
Nàng lại say sưa nhìn thêm một lát.
「Sao lại có người có thể vặn eo thành như vậy!」
Nàng tự mình thử một chút, căn bản không uốn được độ cong đó.
Hơn nữa của nàng tuy rằng không nhỏ, nhưng lại cực kỳ mềm mại, ước chừng không có cách nào ép quả anh đào kia thành nước…
Ngắm nghía nửa ngày, bản thân Vân Quỳ cũng ngại nhìn nữa. Sau khi nhớ kỹ đặc điểm khuôn mặt của mấy quan viên kia, nàng vừa xoay người đã đối diện với đôi mắt đen kịt của Thái tử.
Lòng nàng đột nhiên thịch một tiếng.
「Chắc là không có thuật đọc tâm đâu nhỉ?」
「Bằng không những ý nghĩ dơ bẩn vừa nãy của ta chẳng phải đều bị ngài ấy nghe thấy rồi sao?!」
Trong lòng nàng đang lo lắng bất an, một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng truyền đến, “Nô tài đến dâng trà nước điểm tâm cho điện hạ.”
Thái tử rũ mắt xuống, “Vào.”
Tào Nguyên Lộc đáp lời đẩy cửa bước vào.
Vân Quỳ thấy trên chiếc khay gỗ đỏ trong tay ông ấy có một chén lưu ly đựng đầy anh đào!
Thấy nàng nhìn chằm chằm vào đống anh đào không chớp mắt, Tào Nguyên Lộc tưởng nàng thèm, vội cười nói: “Anh đào này là cống phẩm Giang Chiết, điện hạ và cô nương nếm thử cho tươi.”
Thái tử nhìn sang với ánh mắt sâu kín. Vân Quỳ nhớ lại cảnh tượng ở phòng bên cạnh, không nhịn được mà nuốt nước miếng.