Vân Quỳ vừa ăn vừa cảm thán, lại bàn bạc cùng hai người lát nữa sẽ đi đâu tiêu tiền tiếp.
Hoài Trúc đề nghị: “Cô nương có thể mua thêm chút lụa là gấm vóc, trang sức vàng bạc.”
Hoài Thanh cũng nói: “Đồ sứ, trân châu, hương liệu, phấn son của Phủ Bình Châu cũng nổi tiếng gần xa.”
Vân Quỳ gật đầu, trước tiên loại hương liệu và phấn son ra. Điện hạ không thích hương thơm quá nồng nàn, nàng làm việc trong cung cũng không cần trang điểm lòe loẹt, gây chú ý.
Ba người đi từ Vọng Giang Lâu ra, dọc theo đường phố phồn hoa nhất Phủ Bình Châu là phố Xương Lạc, dạo qua hết cửa hàng này đến cửa hàng khác.
Vì không biết sẽ ở lại Phủ Bình Châu bao lâu, trước hết Vân Quỳ đến cửa hàng quần áo mua bốn bộ quần áo may sẵn, để mấy ngày nay thay giặt.
Cuối cùng cũng hiểu vì sao điện hạ lại bảo nàng không cần mang gì rồi, hóa ra là có ý này.
Bây giờ nàng cũng coi như là đang được ân sủng lắm rồi nhỉ?
Tối đó, khoé miệng Vân Quỳ không hề hạ xuống.
Tiếp đó lại đến cửa hàng lụa bên cạnh mua mười tấm vải thượng hạng, nào là phù quang cẩm, trân châu sa, gấm dệt, lụa dệt nổi, nói chung đều chọn loại tốt mà mua.
Vải quá hoa lệ trong cung không dùng được, nên cứ cất đi trước. Còn hai tấm lụa trắng như tuyết, có thể may cho Thái tử điện hạ hai bộ áo ngủ.
Tuy nàng tay chân vụng về, nhưng dù sao cũng đã ở Châm Công Cục một năm, cẩn thận suy xét một chút, một bộ áo ngủ vẫn có thể may được. Nếu điện hạ không chê thì mặc, nếu hắn chê, nàng sẽ sửa lại tự mặc.
Cửa hàng trang sức bị quét sạch, riêng trâm vàng vòng ngọc đã mua sáu chiếc, vòng vàng hai đôi, vòng ngọc bích một đôi, lại mua cho Hoài Thanh và Hoài Trúc mỗi người một chiếc khóa bình an bằng vàng ròng.
Hai người từ chối nói mình thường xuyên đi lại bên ngoài, không dùng đến những thứ này. Nhưng Vân Quỳ nói: “Vải và phấn son các ngươi không cần thì thôi, cái này nhất định phải nhận lấy, hết tiền còn có thể cắt chút góc thừa ra cứu nguy.”
Hoài Thanh, Hoài Trúc nhìn nhau, có nên nói cho cô nương biết, tiền lương hàng tháng của ám vệ bọn họ thực ra cao hơn cô nương ba đến năm lần không?
Vân Quỳ kiên trì nói: “Huống hồ các ngươi đánh đánh g.i.ế.c giết ở bên ngoài không an toàn. Ta xem thoại bản không phải thường có đoạn bị người ta một kiếm đ.â.m trúng điểm yếu, lúc nguy cấp được khóa vàng ngọc bội trước n.g.ự.c cứu mạng sao…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-chinh-doc-thau-duoc-toi/chuong-174.html.]
Hoài Thanh, Hoài Trúc: “…”
Hai người từ chối không được, đành phải nhận lấy, “Vậy đa tạ cô nương.”
Nhưng nói đến khóa vàng cứu mạng, Vân Quỳ cảm thấy rất cần thiết phải mua cho Thái tử điện hạ một chiếc.
Hắn bị ám sát nhiều lần, năm ngoái hồi kinh thậm chí trúng ba mũi tên. Mua một chiếc vẫn chưa đủ, phải bảo vệ hết những chỗ điểm yếu trên người mới được.
Dạo mấy cửa hàng mà không tìm được thứ nàng muốn.
Chưởng quầy một cửa hàng vàng thấy nàng ra tay hào phóng, chủ động tiến lên hỏi: “Nếu phu nhân có ý tưởng gì, có thể nói với thợ kim hoàn của bọn ta. Bọn ta nhất định có thể làm ra kiểu dáng phu nhân mong muốn.”
Nghe thấy tiếng “phu nhân” này, Vân Quỳ vô thức có chút rụt rè. Nàng không tiện gặp ai cũng giải thích thân phận của mình, nhưng lại sợ nếu yên tâm thoải mái nhận cách xưng hô này sẽ bị điện hạ cho là nàng tâm cao hơn trời. Nàng đành phải nói: “Ngài cứ gọi ta là cô nương là được.”
Lời của chưởng quầy cửa hàng vàng này, nàng cảm thấy khá ổn. Dù sao ra ngoài một chuyến tiêu tiền của điện hạ, dỗ hắn vui vẻ thêm chút, lần sau có thể nàng sẽ được ban thưởng nhiều hơn.
Chỉ là nàng cũng không hình dung ra được kiểu dáng cụ thể, vất vả khoa tay múa chân với thợ kim hoàn một hồi, “Ngực đeo một miếng vàng… bụng dưới cũng cần, che chắn hết những nơi hiểm yếu trên người. Sau đó… không được quá nặng, không được ảnh hưởng đến hành động…”
Chưởng quỹ và thợ kim hoàn nhìn nhau, trên mặt mỗi người đều lộ ra vẻ thâm thúy.
Thợ kim hoàn: “Tháng trước hình như chúng ta vừa làm kiểu này?”
Chưởng quầy lập tức nói: “Vị khách kia còn chưa lấy hàng, ta đây lấy cho phu… cho cô nương xem thử.”
Vân Quỳ lập tức gật đầu.
Chưởng quầy nhanh chóng mang ra một chiếc hộp gấm, mở ra là một chuỗi dây xích vàng. Mỗi tội là các mắt xích phức tạp, chồng chất trong hộp không nhìn ra kiểu dáng. Đợi chưởng quầy chỉnh sửa xong, đưa cho nàng xem dáng vẻ chuỗi vàng rủ xuống tự nhiên, lúc này Vân Quỳ mới bừng tỉnh, hóa ra là một chuỗi dây xích có thể mặc lên người.
Thợ kim hoàn nói: “Chỉ cần trang trí thêm vài miếng vàng ở mấy chỗ cô nương nói, chẳng phải chính là kiểu dáng cô nương muốn sao?”
Vân Quỳ cũng không biết có phải là kiểu nàng muốn hay không. Nàng tỉ mỉ ngắm nghía một lát, tưởng tượng chuỗi dây xích vàng này đeo trên thân hình cơ bắp cuồn cuộn của Thái tử điện hạ, hình như, không hiểu sao có chút… khô khan.
Nhưng có thể có tác dụng bảo vệ hắn, cũng coi như tấm lòng của nàng.