Hắn mím chặt môi, đôi mắt phượng lộ ra vài phần giận dữ kìm nén, hơi thở quanh người lạnh lẽo cực điểm.
Vân Quỳ bị nhìn đến mức hoảng hốt trong lòng, vô thức lùi lại hai bước.
Người đàn ông chậm rãi tiến lên áp sát, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, ngữ khí mang theo sự bình tĩnh cố kìm nén.
“Đã mua những gì?”
Vân Quỳ thấy khóe miệng hắn khẽ nhếch lên, nhưng trong ánh mắt lại không có chút ấm áp nào.
Rõ ràng khi đưa ngân phiếu cho nàng, hắn không như vậy, lẽ nào là hắn thật sự thử nàng?
Nàng vô thức siết chặt ngón tay, “Ta… ta đi Vọng Giang Lâu ăn cơm, mua một ít đồ trang sức bằng vàng và lụa, trái cây bánh ngọt, còn mua cho điện hạ…”
Chưa nói xong đã bị người đàn ông lạnh giọng cắt ngang: “Còn gì nữa?”
Vân Quỳ bị ngữ khí lạnh lẽo của hắn dọa cho toàn thân căng thẳng, vừa sợ hãi lại có chút tủi thân: “Điện hạ hung dữ như vậy làm gì? Chẳng phải ngài bảo ta tiêu hết rồi mới về sao…”
「Đây là ghét ta tiêu nhiều quá sao?」
Thấy nàng nói lảng sang chuyện khác, Thái tử cười lạnh một tiếng: “Ngươi còn mua cả nhà nữa? Thật sự là không chịu thiệt cho bản thân.”
Vân Quỳ không ngờ hắn lại tức giận vì chuyện này.
Nàng cắn chặt môi dưới, nhỏ giọng đáp: “Chẳng phải điện hạ nói, chỉ cần không đến thanh lâu sòng bạc, cái gì cũng có thể mua sao? Nhà thì sao chứ, so với ăn uống vô độ, dù sao nhà cũng là một khoản sản nghiệp. Ta đích thân đi xem rồi, viện tử rất lớn, đủ năm tiến…”
Thấy người đàn ông từng bước ép sát, hơi thở nóng rực gần như phả vào trán nàng, giọng nàng càng nhỏ dần, cuối cùng không dám lên tiếng nữa.
Thái tử trầm giọng nhìn chằm chằm nàng, “Có phải ngươi cảm thấy cô đối xử với ngươi không đủ tốt, cho nên mới luôn nghĩ đến chuyện xuất cung?”
“Hay là…” Ánh mắt hắn sắc bén, gần như tự giễu cười một tiếng, “Ngươi cảm thấy cô sống không được lâu nữa, sợ liên lụy đến ngươi, nên muốn sớm rời khỏi cô?”
Vân Quỳ ngơ ngác đứng tại chỗ, không hiểu vì sao hắn lại nghĩ như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-chinh-doc-thau-duoc-toi/chuong-176.html.]
“Ta tuyệt đối không có ý này, cũng chưa bao giờ nói điện hạ không tốt. Ta muốn xuất cung, chẳng phải điện hạ đã sớm biết rồi sao? Hơn nữa ta cũng không phải muốn xuất cung ngay bây giờ, ta vẫn đang hầu hạ bên cạnh điện hạ mà?”
Nàng thở dài một tiếng, cúi đầu nói: “Điện hạ đối tốt với ta, ta rất cảm kích. Bất kể là trước đây hay sau này, ta đều tận tâm tận lực hầu hạ ngài, cho đến khi ngài chán ghét ta thì thôi. Về vị trí bên cạnh ngài, ta cũng chưa bao giờ dám vọng tưởng, chỉ cầu ngài giơ cao đánh khẽ, giữ lại cho ta một mạng. Hiện giờ ngài sủng ái ta, ta chẳng qua chỉ muốn nghĩ cho mình một đường lui…”
Thái tử cười lạnh: “Ngươi đúng là biết nghĩ đến ngày gian nguy ngay trong lúc sống yên ổn, quả thật rất biết lo xa.”
“Đúng, ta biết lo xa.” Mắt Vân Quỳ chua xót, móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay, “Điện hạ vui vẻ, có thể đưa ta xuất cung, thưởng cho ta món ăn quý giá và cả ngàn lượng bạc, sẽ vì ta mà đứng ra, cũng nguyện lấy thân che chở dưới đao thích khách. Nhưng ngài không vui, cũng có thể nhốt ta vào hình phòng bất cứ lúc nào, ngài không muốn gặp ta, mười ngày nửa tháng cũng có thể không gặp. Ngài cho ta ngân phiếu, ta tiêu rồi, ngài lại hung dữ với ta… Ngài muốn ta nhớ rõ thân phận của mình từng giây từng khắc, ta đều nhớ. Nhưng ta ngu ngốc, không đoán ra tâm tư của điện hạ, ta không chắc chắn…”
Cuối cùng nàng không nhịn được nữa, một hơi trút hết những cảm xúc nghẹn nén bấy lâu nay ra. Nhưng đến cuối cùng, giọng nói lại không ngừng run rẩy.
Thái tử chăm chú nhìn đôi mắt đỏ hoe của nàng, giọng nói trầm xuống: “Không chắc chắn điều gì?”
Đầu ngón tay Vân Quỳ nắm chặt đến trắng bệch, cố gắng kìm nén không cho nước mắt rơi xuống.
Nàng cũng không biết mình đang nói gì.
Hoặc đang vọng tưởng điều gì.
“Không có gì.” Nàng cắn răng, đem chiếc hộp gấm lớn bằng bàn tay nhét mạnh vào tay hắn, “Nô tỳ biết sai rồi, sẽ đi tự kiểm điểm.”
Khoảnh khắc xoay người, chua xót trong lòng cuối cùng cũng không kìm nén được nữa, nước mắt tuôn rơi như vỡ đê.
“Ngươi đứng lại cho cô!”
Vân Quỳ cũng không biết mình lấy đâu ra dũng khí. Nàng cắn chặt môi, mặc kệ tất cả mà chạy ra ngoài.
Thái tử nắm chặt hộp gấm trong tay, c.h.ế.t lặng nhìn bóng lưng nàng rời đi, gân xanh trên trán nổi lên.
Hắn đường đường là trữ quân, thần dân thiên hạ không ai không kính sợ. Ngay cả Thuần Minh Đế trước mặt hắn cũng một mực cung kính, chưa từng có ai dám coi thường mệnh lệnh của hắn, quay người bỏ đi ngay trước mặt hắn.
Ngoài cửa, Tào Nguyên Lộc và Tần Qua nhìn nhau, người sau lập tức phái Hoài Trúc đi theo.
Đợi bóng người biến mất khỏi tầm mắt, người đàn ông mới thu lại ánh mắt sắc bén lạnh lùng. Một hồi lâu sau, hắn chú ý đến chiếc hộp gấm trong tay, đầu ngón tay khẽ gẩy mở khóa đồng, chậm rãi mở ra.
Một chiếc nhẫn ngọc bích trơn truột trong suốt nằm yên trên mặt lụa. Chất ngọc tuy không bằng loại thượng đẳng nhất trong cung, nhưng cũng mịn màng không tì vết, ấm áp trong trẻo, lấp lánh ánh sáng dịu nhẹ trên nền gấm đen tuyền.