Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi - Chương 177

Cập nhật lúc: 2025-06-16 02:10:02
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngón tay Thái tử khẽ vu.ốt ve chiếc nhẫn, n.g.ự.c hơi căng tức như bị ai đó bóp nghẹt.

Hoài Thanh trơ mắt nhìn cô nương khóc chạy ra ngoài. Còn chưa biết chuyện gì xảy ra, đã nghe thấy Thái tử điện hạ triệu kiến mình, nàng ấy vội vàng vào trong bẩm báo.

Thái tử ngồi trước án thư, ánh mắt nhìn chằm chằm chiếc nhẫn ngọc bích, trên mặt không có biểu cảm gì.

“Hôm nay nàng đã đi đâu?”

Hoài Thanh lập tức kể lại chi tiết lịch trình hôm nay và những thứ đã mua.

Chỉ khi nhắc đến lụa tuyết, đôi mắt lạnh lẽo của Thái tử khẽ nâng lên, giọng khàn khàn: “Đây cũng là mua cho cô?”

Hoài Thanh gật đầu, “Cô nương nói muốn tự tay làm hai bộ đồ ngủ cho điện hạ, chỉ sợ tay nghề thêu thùa của mình không tốt, sẽ bị điện hạ chê cười.”

Vẻ mặt Thái tử hơi dịu đi, khóe miệng lại khẽ nhếch lên một nụ cười nhạt.

Tay nghề thêu thùa của nàng ta, ngay cả Châm Công Cục cũng không chịu cho nàng một bữa cơm, vậy mà còn dám thêu đồ ngủ cho hắn.

Hoài Thanh tiếp tục: “Chiếc nhẫn điện hạ đang cầm cũng là cô nương bỏ ra sáu trăm lượng mua. Lúc vô nương nghĩ đến điện hạ, còn hơi đỏ mặt.”

Ngón tay Thái tử khẽ dừng lại: “Đỏ mặt?”

“Vâng, cô nương đã dừng lại rất lâu trước chiếc nhẫn này.” Hoài Thanh cẩn thận suy đoán, “Nghĩ chắc là, nhớ lại những kỷ niệm với điện hạ…”

Ngón tay Thái tử vu.ốt ve vách trong nhẵn mịn của chiếc nhẫn, đáy mắt thoáng qua một tia tối không dễ nhận thấy.

Hoài Thanh nói: “Cô nương còn làm một món đồ trang sức bằng vàng cho điện hạ, có điều mất hai ba ngày công, hôm nay chưa lấy về được.”

Đồ trang sức bằng vàng… nàng cũng nghĩ ra được.

Hắn vốn dĩ không thích đồ trang sức bằng vàng.

Dù nàng giả vờ, cũng phải giả vờ ra vẻ hiểu ý hắn chứ.

Thái tử trầm ngâm một lát, đôi mắt đen sắc bén ngước lên, “Nàng còn mua khóa vàng cho hai người các ngươi?”

Sắc mặt Hoài Thanh trắng bệch, lập tức căng thẳng: “Thuộc hạ tuyệt đối không phải nhận khóa vàng của cô nương nên mới nguyện ý nói giúp cô nương. Những gì thuộc hạ nói đều là sự thật, xin điện hạ minh giám!”

Nghe thấy tiếng lòng của nàng ấy không khác gì lời nói, Thái tử im lặng một lát rồi nói: “Vậy chuyện căn nhà là thế nào?”

Hoài Thanh thật thà nói: “Cô nương tiêu xài cuối cùng còn dư hơn ba trăm lượng. Vừa hay thấy môi giới nhà đất bên đường rao bán gấp, lúc này mới động lòng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-chinh-doc-thau-duoc-toi/chuong-177.html.]

Thật ra Hoài Thanh có thể hiểu được sự lo lắng của Vân Quỳ.

「Giống như chúng ta làm ám vệ vậy, dù bổng lộc có cao đến đâu, cũng không ai muốn sống những ngày li.ếm m.á.u trên lưỡi dao, sớm tối khó lường cả ngày. Ai cũng muốn đợi kiếm đủ tiền, sẽ tìm một nơi sơn thanh thủy tú an cư lạc nghiệp, nửa đời sau sống một cuộc sống an ổn.」

「Triều đình, hậu cung, không nơi nào là không sóng ngầm dữ dội. Mất mạng rồi, dù có phú quý vinh sủng đến đâu cũng chỉ là một giấc mộng.」

「Đừng nói tới hiện giờ cô nương chỉ là một cung nữ thị tẩm, cho dù ngồi lên vị trí trắc phi của Thái tử, không có nhà mẹ đẻ chống lưng, chỉ dựa vào sự sủng ái của điện hạ, thì có thể đi được bao xa?」

Nghe thấy những tiếng lòng này, đáy mắt Thái tử u ám nặng nề. Hắn trầm ngâm một lát, giơ tay nói: “Ngươi lui xuống trước đi.”

Hoài Thanh tuân lệnh, đứng dậy lui ra.

Thái tử ngồi im lặng rất lâu, cuối cùng thở dài một tiếng, đứng dậy đi ra hành lang, liếc mắt nhìn Tần Qua: “Người đâu?”

Tần Qua cảm nhận được áp suất thấp trên người chủ tử nhà mình, cẩn thận đáp: “Cô nương đã ra khỏi Tùng Viên.”

Thấy sắc mặt Thái tử đột nhiên thay đổi, hắn vội vàng nói thêm: “Thuộc hạ đã phái người đi theo, tuyệt đối sẽ không để cô nương xảy ra chuyện.”

Thái tử: “Ở đâu, cô tự mình đến đó.”

Vân Quỳ lang thang vô định trên phố, miệng cắn nốt cây kẹo hồ lô cuối cùng mua từ người bán hàng rong, lớp đường trắng rõ ràng rất dày, nhưng nàng lại ăn ra vị đắng nghét.

Nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, nàng vẫn không khỏi kinh hoàng và sợ hãi.

Sao nàng có thể lớn gan đến vậy chứ? Lại dám hất mặt với đương kim Thái tử.

Nhưng nàng cũng không muốn cứ thế ngoan ngoãn trở về nhận lỗi, không muốn nhìn thấy khuôn mặt lạnh băng của hắn.

Nàng không hiểu, vì sao Thái tử điện hạ luôn như vậy, lúc gần lúc xa, vui buồn khó đoán.

Có lúc đối xử với nàng cực tốt, khiến nàng tưởng rằng trong lòng hắn dù sao nàng cũng có chút khác biệt so với người khác.

Có lúc lại lạnh nhạt xa cách, một khi nàng nói sai, làm sai, có khi ngay cả bản thân nàng cũng không biết mình sai ở đâu, hắn lại trở về dáng vẻ điện hạ vô tình kia.

Nàng bất an, bàng hoàng, không biết đâu mới là con người thật của hắn, càng không dám mong chờ hắn có tình cảm dư thừa với mình.

Nàng chỉ là một cung nữ thị tẩm nhỏ bé, dựa vào cái gì mà mong chờ.

Trăng lạnh treo cao trên đỉnh đầu, gió đêm đầu xuân thổi vào người, vẫn là cái lạnh thấu xương như cũ.

Loading...