Nam Chính Đọc Thấu Được Tôi - Chương 213

Cập nhật lúc: 2025-06-22 02:47:46
Lượt xem: 68

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Biết.” Vân Quỳ , “… ngài đây .”

Thái tử: “…”

Hắn xem miệng chó thể mọc ngà voi .

Vén chăn lên chui bên trong, thể mềm mại lập tức quấn lấy như rong biển. Sợi dây xích mảnh mai rơi lả tả theo động tác, lộ làn da trắng như ngọc, tựa như một lớp men sứ trắng ngọt ngào tinh xảo tì vết, mịn màng đến mức bất kỳ đường vân nào.

Thái tử dời mắt khỏi những mảnh vàng nạm ngọc , lạnh lùng : “Nói .”

「Ghen chứ , còn thể là gì nữa.」

Đến giờ nàng vẫn còn giở trò hề.

Thái tử nghiến chặt răng hàm.

Vân Quỳ cũng ngờ, một cái rùng khiến tiếng lòng bật , vội vàng chữa cháy: “Là , là kiên quyết nhét giấm miệng điện hạ!”

Nàng trượt vòng tay , cọ cọ , sờ bàn tay nổi gân xanh của , cẩn thận đặt lên eo .

Yết hầu của đàn ông khẽ nghẹn , lạnh lùng đẩy hình mềm mại uyển chuyển , nghiến răng lạnh: “Là cô tự tự chịu, nàng gì chứ!”

Vân Quỳ hiếm khi chủ động như , kết quả chẳng hề lay động.

Nàng ảo não xuống, im lặng hồi lâu, mới lẩm bẩm : “Ngài luôn tin , cảm thấy tim phổi, để ngài trong lòng, nhưng … Ta cũng thật lòng thích gần gũi ngài, thấy ngài thương cũng lo lắng căng thẳng. Biết thể giúp ngài giảm bớt chứng đau đầu, sợ điện hạ chỉ vì điều mà sủng hạnh , một niềm vui âm ỉ, cảm thấy điện hạ cần, thể khiến yên tâm thoải mái ở gần ngài hơn, cũng thể bù đắp…”

Thái tử: “Bù đắp cái gì?”

Vân Quỳ khẽ mím môi: “Bù đắp phận thấp kém, phận cung nữ nhỏ bé của .”

Thái tử kìm nén lửa giận, trầm giọng : “Đến giờ nàng vẫn nghĩ, cô sẽ ghét bỏ xuất của nàng?”

Vân Quỳ lắc đầu: “Ta điện hạ ghét bỏ, nhưng điện hạ là trữ quân, ngài để ý, cũng luôn để ý.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-chinh-doc-thau-duoc-toi/chuong-213.html.]

Thái tử : “Để ý thì ? Lẽ nào cô còn sắc mặt của họ?”

Vân Quỳ nhỏ giọng thở dài: “ ngài quá cao, ngước mới thấy mặt ngài. Nếu điện hạ chỉ là một quan nhỏ bé một buôn bán bình thường, nếu ngài gọi một tiếng phu nhân ở ngoài, cũng thể vui vẻ gọi ngài là phu quân, ngài đối với bao nhiêu, cũng sẽ cảm thấy sợ hãi bất an…”

Không thể phủ nhận, khi thấy tiếng “phu quân” mềm mại , trái tim lạnh lẽo của Thái tử vẫn khẽ rung động một chút.

“Huống chi, ngài cũng đang điều tra cha ruột của là ai ?” Giọng nàng càng lúc càng nhỏ, “Cái … quan trọng lắm ?”

Thái tử nghiêng đầu nàng một cái: “Cô điều tra ông , xưa nay vì dựa phận của ông để định phân vị cho nàng.”

Vân Quỳ khẽ ngẩn : “Vậy là vì ?”

Thái tử thẳng, chỉ hỏi: “Nàng từng nghĩ, cha nàng sẽ là như thế nào ?”

Ánh mắt Vân Quỳ dần dần tối sầm , nàng lắc đầu, nhỏ giọng : “Không , là thương nhân giàu ngang qua, là cướp bóc, là lính đào ngũ, tóm …”

Thái tử: “Nếu thì ? Có lẽ là vì thời cuộc khó khăn, buộc chia lìa với nàng, lẽ là do sai lầm của phận, ông căn bản đến sự tồn tại của nàng. Người như , nàng còn nguyện ý nhận ông ?”

Lòng Vân Quỳ rối bời, trả lời thế nào.

Đặt đây, dù cha là ai, nàng cũng coi như ông từng tồn tại. bây giờ thì , ở Đông cung luôn cần một nguồn gốc rõ ràng.

Nàng căng thẳng, giọng run rẩy: “Điện hạ tra manh mối ?”

Thái tử bóp nhẹ lòng bàn tay nàng, mới phát hiện một mảnh lạnh lẽo ướt đẫm mồ hôi: “Đừng sợ, lẽ ông tệ như nàng nghĩ .”

Vân Quỳ chỉ cảm thấy tim đập như trống, vô thức nắm c.h.ặ.t t.a.y .

Thái tử : “Nếu nàng nguyện ý, cô sẽ sắp xếp cho hai nhận .”

Vân Quỳ im lặng mím chặt môi.

“Không nguyện ý cũng .”

Hắn dừng một lát, yết hầu khẽ động : “Ông là quan cao cũng , là cướp bóc cũng , chuyện quan trọng. Nàng chỉ cần nhớ, cô yêu thích nàng liên quan đến phận cao thấp. Cô quyết định thế nào, bầu bạn cùng ai suốt đời, đời ai dám can thiệp cả.”

Loading...