Thẩm Căng  gã sai vặt  một cái,  nghĩ tới một năm nàng  đến Hầu phủ, quy củ của Hầu phủ  lỏng lẻo như ,    đạo lý để khách tự  tìm đường?
Lục Hoa Thính  trong nội viện,  đến  vòng qua cửa thùy hoa, còn   qua một hành lang, nếu nàng   đường, chẳng lẽ  nàng ở trong Hầu phủ như một con ruồi  đầu  loạn ?
Thẩm Căng  lòng  chờ gã sai vặt  gọi nha  đến, nhưng lòng bàn chân gã sai vặt  như bôi dầu, đưa nàng đến nhị môn liền nhanh như chớp chạy mất bóng.
Nàng  tại chỗ đợi một chút, một lát  vẫn  thấy   đến, bởi vì lo lắng dự tiệc quá muộn, đành  cầm lấy lễ vật, theo con đường trong trí nhớ  thẳng đến phòng khách.
Trong Vọng Tinh Các cách đó  xa, Lục Trầm Chu   lầu các, rũ mắt  Thẩm Căng giống như một làn khói xanh, quen thuộc   cửa thùy hoa, qua hành lang,  cần  ngoài dẫn dắt cũng đến  Lục Hoa Thính, dường như nắm rõ bài trí trong phủ trong lòng bàn tay.
Hai tay  khẽ buông xuống, nhẹ nhàng nắm chặt lan can, quả nhiên Thẩm Căng cũng sống  giống .
Hèn chi nàng ngụy trang  như , gặp mặt giống như  quen , nếu   trong lúc vô tình lộ  dấu vết,  thể lừa cả .
Lúc  đêm, yến tiệc  sớm tan tiệc, Liễu Uyển Nhu cảm thấy bữa tiệc hôm nay sắp xếp  tệ, nhất là mấy vị Ngự Sử phu nhân tới, ngoài sáng trong tối khen nàng,  cho trong lòng nàng  đắc ý.
Lúc  thấy Lục Trầm Chu ở trong phòng yên lặng nghỉ ngơi, nàng liền đem lễ vật   đưa , đưa cho Lục Trầm Chu xem.
Trong đó vàng bạc trang sức, Lục Trầm Chu  trang sức  tóc nàng,  trong đống quà tặng  một bộ trâm cài hết sức quen mắt, liền hỏi Liễu Uyển Nhu: "Đây là quà của ai?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-kha-nhi-mong-guong-vo-khong-lanh/chuong-28-tham-do.html.]
Liễu Uyển Nhu vươn  cầm trâm cài  , chỉ là một cái trâm trúc và trâm như ý, đặt ở trong một đống trang sức cũng  nổi bật, liền : "Hình như là một phu nhân Ngự Sử đưa tới.”
Lục Trầm Chu   , cầm lấy trâm trúc  một cái,  từng thấy một cái trong của hồi môn của Thẩm Căng lúc gả đến Hầu phủ.
Nàng ngày thường  thích châu báu, cho nên thường đeo trâm bạc, chính là trâm trúc .
Không ngờ hôm nay nàng  từ bỏ như , tặng cả của hồi môn.
Lục Trầm Chu im lặng  lên tiếng đặt  trâm trúc  trong hộp, mắt thấy Liễu Uyển Nhu cũng  đeo một chút, liền tùy ý ném trâm trúc và trâm như ý  trong hộp.
Nàng   nhiều quan tử và trang sức, cũng   bộ trâm cài   lẽ là thứ trân quý nhất của một nữ tử khác.
Lục Trầm Chu ẩn  ánh đèn, sắc mặt tối tăm  rõ.
Tiết Hoài Tông cảm thấy từ  khi  mùa mưa, Ngự Sử Trung Thừa đại nhân  kỳ lạ,  lầm thiết yến ở nhà  còn lạ hơn.
Trong lúc vô tình  phát hiện Trung Thừa đại nhân đang âm thầm đánh giá , nhưng  suy nghĩ kỹ việc  , cũng   chỗ nào  , đành   hỏi bọn Lý Ngự Sử.
Lý Ngự Sử lớn tuổi hơn   nhiều, cũng ở trong quan trường nhiều năm, thấy Tiết Hoài Tông đến tìm giải đáp nghi hoặc,  khỏi : "Đại nhân  lẽ thấy ngươi còn trẻ,  bồi dưỡng ngươi thật , ngươi cứ yên tâm .”
Tiết Hoài Tông hỏi   nguyên cớ, dù    việc quang minh  lạc, cũng  sợ   đánh giá, nên  suy nghĩ nhiều nữa.