“Xem cô  bao nhiêu.” Túc Kiều Kiều : “ nhiều nhất là nửa cân.”
Triệu Tư Tư cũng  quyết đoán: “Vậy  lấy nửa cân.”
Giá cả thị trường bánh gà hai đồng một cân,  điều còn cần phiếu, mà ở nông thôn  phiếu, vô cùng khó khăn, Triệu Tư Tư hiện tại ở nông thôn cũng là một đãi ngộ,  điều  nhà cô  thể gửi tới, đáng tiếc cô ăn nhiều lắm, sống xa xỉ,  sớm mấy cái phiếu  dùng hết, gửi thư  chậm, trong nhà hiện tại cũng   phiếu mới đưa tới, khiến cho cô thật sự  lâu   ăn đồ ngon.
Túc Kiều Kiều  thấy cô  cổ vũ như , lập tức : “Được,  thì giá thị trường  cần phiếu.”
Triệu Tư Tư vui vẻ gật đầu, trực tiếp lấy tiền  khỏi túi.
“Đinh –  thành nhiệm vụ ——”
Túc Kiều Kiều mừng rỡ, cắt hơn phân nửa đặt lên cân nhà họ Túc, xác định là nửa cân còn nhiều hơn một chút, cô cũng  so đo, trực tiếp đưa qua: “Cho cô, đĩa nhớ mang về.”
“Được ,   tìm Tiểu Nguyệt.” Triệu Tư Tư ôm đồ đạc lập tức rời .
Túc Kiều Kiều thấy   ,  với Tống Thanh Hàm,  chèo trống trong suốt hành trình: “Anh tính xem, chúng  đây là lỗ  là lãi?”
“Không lỗ.” Tống Thanh Hàm  cần tính toán lập tức  ngay.
Nửa cân một đồng, nhưng gần một cân bánh ngọt , cũng  tiêu  một đồng, năm quả trứng gà cũng chỉ hơn một chút, một ít bột mì, đường các loại cũng dùng  tính là nhiều, cẩn thận tính toán, tất cả nguyên liệu chỉ mới hơn năm hào.
“Đại Bảo, cái  cầm...”
Vốn định  cầm về, chỉ là Túc Kiều Kiều  sợ đứa nhỏ  rơi,  thu tay : “Đi, lập tức sắp đến giờ cơm , chúng  dứt khoát  qua ăn cơm .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-kich-ban-trong-tay-toi-xuyen-vao-thay-doi-cot-truyen/chuong-103.html.]
“Được, cô ơi cháu dẫn đường!” Đại Bảo lôi kéo Tiểu Bảo và Nhị Bảo chạy  ngoài .
Túc Kiều Kiều đỡ Tống Thanh Hàm, tay  cầm bánh gà dùng giỏ đựng xong: “Chúng   qua thương lượng với ba  một chút, nếu bọn Triệu Tư Tư còn ,  trực tiếp đặt ,   , tuy rằng tiền kiếm   nhiều lắm, cũng  thể kiếm  một chút nhỉ?”
Tống Thanh Hàm  cô một cái, “Đã kiếm   nhiều .”
“Hả? Thật ?”Túc Túc ngơc ngác.
Tống Thanh Hàm  nữa xoa xoa đầu cô,   nhiều,   thì  .
****
Tôn Phương và Túc Chính Dương  bánh gà  con gái đưa đến bên miệng đều  nỡ ăn, cả đám liên tục xua tay: “Kiều Kiều tự giữ  ăn, trong nhà cũng   gì ngon,   con  ăn nhỡ  còn thì ?”
Cằm nhỏ của Túc Kiều Kiều giương lên, kiêu ngạo : “Không , con  tiếp là  , cái   đơn giản!”
“Kiều Kiều thật lợi hại.” Túc Chính Dương khen ngợi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Túc Kiều Kiều càng thêm vui vẻ,  ép bọn họ ăn hai miếng: “Bánh  chia cho  , mau ăn nha.”
Kiếp  những  già cô quen  phần lớn đều  bệnh tiểu đường, nhưng  bây giờ   ít, thậm chí phần lớn dinh dưỡng  .