“À.” Túc Kiều Kiều gật đầu, khẽ nhúc nhích bước chân.
Trong phòng im ắng, hệ thống Hồng Nương cho rằng cô  buông tha, điên cuồng nhảy nhót trong đầu cô: “Nhiệm vụ, nhiệm vụ!!! Ký chủ đại nhân! Một phần thưởng  như  mà cô   ?”
Túc Kiều Kiều  sớm bởi vì nhiệm vụ mà  hổ đến mức tay chân đánh nhịp điệu: “...”
Câm miệng ! Mi hãy  một hệ thống , xin đừng  chuyện!
Lo lắng Túc Kiều Kiều    nhiệm vụ, dù   cô vẫn đang giằng co.
Hệ thống Hồng Nương  phát điên phóng bảng điều khiển , phía  là một đám —— các loại đồ ăn vặt,    khiến   chảy nước miếng, ngay cả Quan Đông nấu, chiên xiên cũng ?
Các loại xiên bên ngoài  rán rắc ớt bột, hạt tiêu đen, muối ớt, v.v. khiến Túc Kiều Kiều mới  thoáng qua, tầm mắt lập tức dừng ở ở  đó.
Đây là hệ thống kỳ lạ gì !
 mà Túc Kiều Kiều thật sự  dụ dỗ, cho dù đây chỉ là hình ảnh  bằng phẳng,   thực thể, cô đều hoảng hốt cảm thấy  ngửi thấy mùi quen thuộc, cay cay, mê , hương thơm nồng đậm!
Túc Kiều nức nở nước miếng,  thanh niên  sách bên cạnh đèn dầu hỏa, nhiệt độ  mặt cọ cọ tăng lên,   thể  chuyện.
Quá khó khăn, nhưng phần thưởng  khi  thành nhiệm vụ  khiến cô   cách nào từ bỏ như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-kich-ban-trong-tay-toi-xuyen-vao-thay-doi-cot-truyen/chuong-125.html.]
Tống Thanh Hàm  sách trong chốc lát, nhận thấy  đúng, xoay  lập tức thấy Túc Kiều Kiều   vì , cơ thể đang run rẩy ,  kỹ, gương mặt và lỗ tai của cô đều đỏ lên,  kỳ quái.
Phòng  cũng  tính là lớn, bàn  việc đặt bên cạnh vách tường, phía  chính là cửa sổ, nhưng  cách với giường, thật  cũng chỉ cách một thước, Túc Kiều Kiều  ở giữa giường và bàn, Tống Thanh Hàm  xoay  là  thể đụng , bởi   trực tiếp đưa tay kéo  .
Túc Kiều Kiều tâm sự nặng nề theo bản năng  theo lực đạo của , chờ phục hồi tinh thần ,    vây ở giữa bàn và .
Rõ ràng Tống Thanh Hàm đang , khí thế nhẹ nhàng, một tay nắm tay cô, tay  chống ở bên cạnh bàn, ngửa đầu  cô,  tự nhiên hỏi: “Em đang suy nghĩ gì?”
Túc Kiều Kiều  tư thế   cho cực kỳ mất đương nhiên, cơ thể  ngửa  ,  lưng chạm  trang sách  mở ,   chút ngứa, vội vàng  thẳng cơ thể, nhanh chóng lắc đầu: “Không...”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Nói dối!"
Cánh môi Tống Thanh Hàm phun  hai chữ , chậm rãi  dậy, trực tiếp dùng chiều cao áp chế cô.
Bởi vì dựa  quá gần, nhiệt độ cơ thể cả hai dường như đều truyền tới, Túc Kiều Kiều  nữa ngửa  , tránh  gương mặt , đôi mắt nước chớp chớp hai cái, âm thanh  run lên: “Là... Là  chuyện...”
Lúc  Tống Thanh Hàm mới hài lòng nhếch môi, bàn tay  mật vỗ vỗ đầu cô,  rời xa một chút, bày  dáng vẻ thần xin rửa tai cung kính lắng : “Nói .”