“Đây   là dấu hiệu ?” Tôn Phương nhếch miệng  vui vẻ, bước chân   phòng bếp nhẹ nhàng  bay lên, thời đại  chú ý việc nhiều con nhiều phúc, thêm một đứa cháu cũng vui mừng.
“Mẹ, con cũng đến hỗ trợ.” Túc Kiều Kiều  theo bà   phòng bếp, thời gian , cô quả thật  hứng thú đối với việc bếp núc.
Trương Thiến tự giác  xử lý lòng lợn, đối với việc em dâu hai mang  cũng  hâm mộ, chị   sinh hai đứa con trai , ngược  cũng   sinh thêm, ba  chồng  hỗ trợ nuôi con, hai đứa nhỏ  giờ nuôi đều cảm thấy khó khăn.
Sự chú ý của chị  vẫn còn tập trung  đồng hồ, khá ghen tị : “Túc Kiều Kiều, đây thực sự là em mua ? Người đàn ông nhà em   gì ?”
Đồ vật đắt tiền như , đeo   ai cũng luyến tiếc.
Lại nhắc tới chuyện , Túc Kiều Kiều còn  trả lời, Tôn Phương  nhớ tới, xoa đầu cô : “ , đứa nhỏ , trong tay  tiền cũng  thể lãng phí như  chứ? Chiếc đồng hồ     tốn một hai trăm đồng, con   kiếm  tiền,  đàn ông của con  , cũng   tiền cuối năm,  đó  lo đói bụng ? Còn phiếu nữa? Chỗ chúng  cũng   phiếu ,   con tìm  mua  ?”
Cô vốn  giáo huấn con gái, đáng tiếc  niềm vui con dâu thứ hai  cho đầu óc choáng váng.
Trương Thiến trong lòng sợ hãi gật đầu, chị  cũng   kỹ, nhưng cũng  sẽ  rẻ, hơn nữa tiền mua phiếu, em chồng thật lãng phí.
Túc Kiều Kiều khẽ : “Anh    gì, con mua  chợ đen,  cần phiếu.”
“Chợ đen?” Tôn Phương giật  một tiếng, oán hận véo mặt con gái một cái: “Mẹ  con đấy, từ khi nào  to gan như ?”
Túc Kiều Kiều rụt cổ, sợ hãi  dám  chuyện.
Trương Thiến hâm mộ  phòng bếp một cái, tiếp tục bịt mũi rửa sạch lòng lợn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-kich-ban-trong-tay-toi-xuyen-vao-thay-doi-cot-truyen/chuong-150.html.]
Người với   giống  mà!
...
Rất nhanh  đến lúc ăn cơm, cả nhà vây quanh bàn,  bàn ăn, hầu như tất cả đều là thịt.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cho dù là bắp cải, thì cũng thêm thịt miếng, liếc mắt một cái, quả thực so với tết còn  hơn.
Túc Kiều Kiều tranh thủ thời gian  trả  hai đồng tiền  cho hai  trai, đây chắc là tiền riêng do bọn họ tích góp  lâu,  thể lấy.
Cả hai  em đều từ chối, nhưng vẫn  Túc Kiều Kiều cháu nhét  túi.
Bây giờ   bữa ăn trưa, cả hai đều cảm động với đôi mắt đẫm nước mắt: “Túc Kiều Kiều, em thật .”
Tuy rằng lúc  em gái   chuyện phân gia  cho     đánh cô, ba    lời nào hai ngày như , nhưng em gái vẫn đối  với  trai.
Ba đứa trẻ cũng gật đầu theo, vui vẻ hét lên: “Cô ơi, cô thật !”
Túc Kiều Kiều  : “Mau  ăn , em  xem Thanh Hàm  còn  tới.”