Vừa   chuyện , hai chân Tống Thanh Sơn mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ  mặt đất, sợ tới mức ba  Tống còn tưởng rằng chân   xảy  vấn đề.
Chuyện     dám  với  khác, nhưng hai ngày nay quả thực  dễ chịu, chỉ sợ   khai .
Cậu  và những hồ bằng cẩu hữu  chơi  ,  thực tế, lúc lén lút  những chuyện ,   cũng tham gia vài ,  điều mỗi  nhiều nhất là chiếm mồi nhỏ, bởi vì    to gan cho lắm.
Hiện tại xảy  chuyện, lo lắng đến mức cơm cũng  ăn , cũng  ngủ , cả ngày sợ   khai .
 hết   tới  khác, Tống Thanh Sơn cũng  dám  gì cả, chỉ sợ   cái gì, ngược  bại lộ.
Cứ như  chờ,  đại đội trưởng truyền đến tin tức, sợ hãi  chịu nổi, nhưng cũng  tin tức ,    khai  bản !
Buổi chiều ngày hôm , Tống Thanh Sơn càng cảm thấy tâm thần  yên.
Thím   cùng Tống Thanh Sơn  thành quả lao động của  , cả đám đều âm thầm  thầm: “Bà  xem,      tật   ? Cả  nhiều thịt như , ngay cả nữ thanh niên trí thức  cũng  bằng!”
“Hư hỏng đó mà, con cái nhà chúng  cũng  thể cưng chiều như .” Một thím khác ghét bỏ lắc đầu.
Mẹ Tống tức giận  chịu : “Mấy  rảnh lắm ? Cơ thể Thanh Sơn nhà   thoải mái thì ? Lại  cho công điểm!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-kich-ban-trong-tay-toi-xuyen-vao-thay-doi-cot-truyen/chuong-158.html.]
“Rồi ...” Các thím trả lời qua loa một câu,  lưng trợn trắng mắt.
Mẹ Tống càng thêm tức giận.
Vừa vặn lúc , đại đội trưởng  đây, cho dù  cãi  cũng  dám, một đám  ngậm miệng ,  điều vẫn tò mò , nhỏ giọng : “Ái chà, đại đội trưởng  còn mang theo  tới đây?”
“Sao trông giống như công an ?” Có  tinh mắt  thấy : “Sắc mặt đại đội trưởng thật khó coi ? Xảy  chuyện gì ?”
Công an?
Tống Thanh Sơn hiện tại đối với từ  đặc biệt nhạy cảm,   thấy, lập tức cơ thể cứng đờ, sợ hãi  đầu, liền  thấy mấy  càng  càng gần, phía  đại đội trưởng mặc quần áo mộc mạc, thì chẳng  là công an đội mũ, mặc đồng phục ?
Trong lòng   rét buốt, chỉ cảm thấy tương lai đều tối sầm u, nhất thời sắc mặt trắng bệch, đầu óc cũng trống rỗng, theo bản năng  dám dừng  nhiều,  rơi cây giống  tay, nhanh chóng mang giày  chạy.
Cậu   thể  bắt!
Vương Kiến Nghiệp mang theo công an tới, ông   ngờ tới   chuyện   còn  cả trong đại đội của bọn họ, suốt đường  đều đen mặt, bắt thẳng mục tiêu, kết quả còn  tới gần  thấy    chạy, nhất thời tức giận gầm lên một tiếng: “Ranh con  chạy ! Bắt  nó cho tiền!”
Đại đội trưởng  lên tiếng, so với công an  quen  còn  tác dụng hơn, thậm chí còn  kịp phản ứng, đám phụ nữ  việc  cánh đồng   qua hỗ trợ,  bộ   đều đang đuổi theo Tống Thanh Sơn.
Vân Mộng Hạ Vũ