Bà lão  bỗng nhiên hoảng hốt, nhào tới ôm chân đại đội trưởng, đau đớn tột độ  lóc: “Ông  thể  như ! Không thể  với cảnh sát,    gì cả!”
“Nó  hại chân con trai   gãy,  tìm nó chịu trách nhiệm là việc đúng!”
Sau đầu Vương Kiến Nghiệp càng lúc càng đau, ông   về phía em trai.
Vương Kiến Quốc hiểu ý gật đầu, chạy một bước .
...
Tống Thanh Hàm hai tay vịn cửa, bỗng nhiên cất giọng  với   trong lòng sợ hãi : “Các chú các dì, mấy  tránh xa một chút, nhưng cũng đừng thật sự rời , nhỡ  đại đội trưởng  dựa , còn cần nhân chứng, đừng sợ, chúng  tránh xa bà  một chút là .”
Ngay  cửa sân cách đó hai ba thước, thím Vương đen mặt mắng: “Mấy  cứ ầm ĩ , để cho mấy  nuôi  một đứa nhỏ như  gây họa cho con gái nhà  khác, mất lương tâm còn  mặt mũi trách  khác?”
Túc Kiều Kiều  theo phía    bộ quá trình, còn tưởng rằng Tống Thanh Hàm gặp  chuyện bất đắc dĩ như    cách nào, ai   đúng là  cách nào.
Nhiều  ăn thiệt hại vô văn hóa, cũng   nhiều , ăn lợi nhuận vô văn hóa, ỷ  bản   hiểu bất cứ điều gì, tự thành lập một bộ lý thuyết logic.
Ba  Trương Thụ chính là  như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-kich-ban-trong-tay-toi-xuyen-vao-thay-doi-cot-truyen/chuong-177.html.]
Bởi vì tống Thanh Hàm  một câu,  xung quang thật sự rời xa, vẻ mặt phòng ,  ít tính tình nóng nảy đều  mắng lên.
Đại đội trưởng  ôm lấy chân,  bất đắc dĩ, nhưng cũng   , chỉ  thể  ở nơi đó  nhúc nhích: “Được, bà cứ ầm ĩ , dù  chúng  cũng   sai!”
Bà lão choáng váng  hiểu tại   biến thành như ?
Bà  mang theo bạn già tới đây lừa tiền, con trai  đều  thương, dù  cũng  bồi thường tiền chứ?
Trụ cột trong nhà  còn, đó chính là mệnh căn của bọn họ, quốc gia thì bọn họ sợ đấy, nhưng những   bọn họ  sợ.
Ai ngờ sẽ xuất hiện tình huống như , bà lão   hùng hùng hổ hổ bỏ  đối với ,  đầu   thanh niên , hận  chết: “Mày hại con trai tao, còn  hại c.h.ế.t tao! Tao liều mạng với mày!”
Nói xong, bà lão trực tiếp buông đại đội trưởng ,  nhào về phía Tống Thanh Hàm.
Vân Mộng Hạ Vũ
Túc Kiều Kiều nhất thời bùng nổ,  đợi động tác của Tống Thanh Hàm, cô vèo cái  qua, đóng cửa , cách cửa quát giận: “Cái gì gọi là hại con trai bà? Còn   là con bà bắt nạt  khác  ? Mình sinh con trai  dạy cho , ỷ   mạnh là bắt nạt  yếu hơn , cả đám đều là rác rưởi!”
Tống Thanh Hàm ngoài ý  chậm một bước, thấy vợ tức giận như thế,  khàn khàn bật , dịu dàng : “Không cần so đo với bọn họ,   thông.”