Môi Túc Kiều Kiều run rẩy, mắt thấy  nghiêm túc thổi phù ba cái, lúc   dừng  ba cái, cô hít sâu một , đang   chuyện.
Bỗng nhiên Tống Thanh Hàm ngước mắt  cô một cái.
Không  vì , một cái liếc mắt ,  hiểu  mang theo vài phần hung ác và bá đạo,  cho hô hấp của cô thắt , cả  phát run.
Giây tiếp theo, một chút ấm áp ẩm ướt dán  nơi cô  thương.
Trong đầu, hệ thống Hồng Nương hoan hô nhảy nhót: “Chúc mừng ký chủ đại nhân! Nhiệm vụ  thành! Ký chủ  còn  lên tiếng   thành, thật sự quá lợi hại!”
Túc Kiều Kiều: “... Ưm.”
Túc Kiều Kiều cảm thấy   một ánh mắt  mê hoặc,  ngờ  phát  âm thanh  hổ như !
Là khán giả duy nhất, Tống Thanh Hàm rõ ràng cả  đều cứng đờ.
Cũng may lý trí của  vẫn còn, khẽ cụp mắt xuống  cô hồi lâu, dời cánh môi, trầm mặc bôi thuốc cho cô.
Túc Kiều Kiều run rẩy, chờ bôi thuốc xong, cô lập tức lui  trong chăn , lúc  mới cảm thấy thoải mái một chút, nhưng vẫn  chút lạnh.
Nhiệt độ tối nay dường như lạnh hơn.
Nhiệt độ tổng thể của 72 năm và 18 năm thấp hơn nhiều, mùa hè với quạt  thể vượt qua,  thể là 18 năm  dễ  say nắng.
Túc Kiều Kiều yên lặng cuốn chăn, bọc bản  thành một con sâu bướm.
Chỉ chốc lát , Tống Thanh Hàm cũng lên giường.
Túc Kiều Kiều chớp chớp mắt, hai   đây tuy rằng  đắp chăn, nhưng cũng là tay trong tay, thỉnh thoảng tới gần, dựa   ngủ cùng cũng là chuyện bình thường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-kich-ban-trong-tay-toi-xuyen-vao-thay-doi-cot-truyen/chuong-193.html.]
Có điều nhớ tới tình cảnh  nãy, Túc Kiều Kiều  chút động tâm,   cuộn  trong chăn, cho  thêm một tầng nữa,   chút ngượng ngùng.
Ánh mắt  đó của Tống Thanh Hàm khiến cho cô cảm giác quá mãnh liệt, giống như đánh thẳng  linh hồn.
Chỉ là bỗng nhiên,  bên cạnh giống như thông suốt, trực tiếp chìa một tay .
Túc Kiều Kiều nhanh chóng lăn qua, tự động lăn  trong n.g.ự.c .
Bầu  khí giằng co giữa hai  trong nháy mắt tan rã, Túc Kiều Kiều phốc  nhạo,   trở về  thẳng, nhỏ giọng : “Anh  đây một chút.”
Tống Thanh Hàm vẻ mặt nhu hòa, khẽ dựa , trực tiếp dùng chăn khoác lên , ôm chặt lấy cô, lúc  mới nhẹ giọng hỏi: “Có lạnh ?”
“Không lạnh nữa.” Túc Kiều Kiều mím môi , lắc đầu.
Hai  đầu kề đầu, liếc mắt   một cái,    nỡ dời ánh mắt.
Trước  cũng    từng như ,  điều hai  đều là   tự chủ, hoặc là  tình cảm  đến nơi đó,  đủ xúc động.
Chỉ là hôm nay, trực giác của Túc Kiều Kiều  sẽ xảy  chuyện gì.
Quả nhiên mới   trong chốc lát, liền thấy thanh niên  tới gần: “Hôn chúc ngủ ngon.”
Túc Kiều Kiều tỏ vẻ  nhúc nhích.
Chỉ là lúc  đây,   chạm  gương mặt cô, mà là chạm  cánh môi cô.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hô hấp của Túc Kiều Kiều tự động chậm ...