Trên gương mặt cô bé  chút sợ hãi, thì thầm: “Sẽ    chửi đó.”
Túc Kiều Kiều  cô  một cái,   gặp mặt, cô cũng  thấy rõ gương mặt của cô bé, chỉ là tóc và  hình khiến cô nhận  mà thôi.
Đứa nhỏ  tên là Kế Hoàn, năm nay mười sáu tuổi, ông nội là Kế Chính Phong, Tống Thanh Hàm hai ngày  hỏi thăm , Kế Chính Phong   là một giáo sư đại học, dạy lịch sử, còn thích vẽ tranh, quốc họa của ông  cực kỳ nổi danh, từng là  mà thiên kim khó cầu, nhưng một phát  rớt đài, thế nên lưu lạc đến nơi .
Lúc  Túc Kiều Kiều  bao giờ để ý những thứ khác trong thôn, luôn cảm thấy     rời khỏi nơi đây.
Chỉ là  khi  , Túc Kiều Kiều càng  hối hận vì  giúp đỡ  .
Nếu một ông già như  thực sự  còn, thì đó là một nỗi mất mát.
Bọn họ   chịu đựng trong nhiều năm,  giúp họ một chút, Túc Kiều Kiều cũng  thể đột nhiên  qua, vay tiền đó hẳn là đủ , cho nên  nghĩ tới chuyện  nữa, bây giờ  gặp ...
Cô  gương mặt bẩn thỉu, vẫn  giấu  ngũ quan tinh xảo của cô bé, đứa nhỏ  gầy  một chút,  chút thoát tướng, nhưng xương tướng vẫn , làn da cũng trắng, bình thường chăm sóc chắc chắn  kinh ngạc một phen.
Nếu như sạch sẽ,  cũng  thể xưng là một tiểu mỹ nhân.
Thế giới  vĩnh viễn  thiếu những  đàn ông hèn mọn ghê tởm, cho dù tại thời điểm tội ác đối lưu vô cùng nghiêm trọng , thì vẫn   ít   khống chế  trái tim rục rịch của ,  khác gì một con cầm thú.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-kich-ban-trong-tay-toi-xuyen-vao-thay-doi-cot-truyen/chuong-198.html.]
Giống như   thấy  chút thẹn thùng, Kế Hoàn mím môi , nhẹ giọng : “Chị.”
Túc Kiều Kiều   thoáng qua,  : “Em lên xe ,  phía , chị dẫn em lên trấn.”
Kế Hoàn vui mừng gật đầu: “Cảm ơn chị.”
Tay chân cô  lưu loát bò lên xe, đôi mắt hoa đào xinh  lúc  thoáng nghiêm túc trịnh trọng, cẩn thận che chở  lưng , cũng  dám chạm  chỗ khác, chỉ sợ   bẩn, hai chân vểnh lên, ôm lấy đôi giày cỏ lỏng lẻo .
Nhìn tứ chi, vẫn  thon dài mảnh khảnh.
Cô  mười sáu tuổi,  gầy yếu, thực sự đến gần, mới phát hiện thật  cô bé cao bằng  đấy.
Ánh mắt Túc Kiều Kiều xẹt qua lông mày đen nhánh , cũng lên xe bắt đầu đạp xe.
Mang theo một  tuy  mệt mỏi một chút, nhưng cũng , tốc độ của cô  nhanh  chậm, xung quanh cũng   ai, thế là nhẹ giọng hỏi: “Em    quần áo ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Cô nghĩ, giữa hai hàng lông mày cô bé   chút  khí, giống như mỹ nam bốn mươi năm , nếu  thể cắt tóc ngắn  chắc chắn sẽ giống con trai,   ngoài sẽ bớt  bắt nạt hơn  nhiều.