... Người châm lửa là cô, Tống Thanh Hàm  là một thanh niên hai mươi hai tuổi, nghẹn lâu như ,   nỡ chấm dứt.
Vốn là  cuối cùng, cô từ chối, kết quả    ngừng quấn lấy cô,  phiền cô, kết quả lúc cô phiền não trực tiếp rống lên,  đó   ngừng cầu xin tha thứ.
Chắc chắn là lúc    thấy!
Cô thẹn quá hóa giận, hiện tại cũng    gặp , cắn bả vai , nức nở ấm ức khổ sở   hổ, nhiều loại cảm xúc đan xen và một chỗ, thiếu chút nữa giậm chân.
Tống Thanh Hàm áy náy mặc cho cô cắn, tay  trấn an vỗ vỗ lưng cô, dịu dàng dỗ dành: “Anh sai , đừng tức giận nữa, tức giận đối với cơ thể  .”
“Có sửa ?” Túc Kiều Kiều lạnh lùng hỏi, cô cảm thấy  là   chủ gia đình, ở phương diện  cũng  nắm trong tay,
Về  cô   thể mới ,  thể thì  thể.
Nào ngờ Tống Thanh Hàm ngày thường  lời, lúc  quyết đoán lắc đầu: “Không sửa!”
Túc Kiều Kiều tức giận  cắn bả vai Tống Thanh Hàm, hung tợn nghiến răng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tống Thanh Hàm cơ thể cứng đờ, hai đầu gối cong cong, để cho cô  đến mức kiễng mũi chân, vẻ mặt yêu chiều: “Kiều Kiều nhẹ một chút, cẩn thận đau răng.”
Gương mặt nhỏ nhắn của Túc Kiều Kiều đỏ lên, sức cắn nhỏ   nhiều, bỗng nhiên đầu lưỡi chạm , nếm  một chút vị mặn đắng, còn  đợi cô phản ứng, đầu óc  tự động nhắc nhở: “Mồ hôi, thời gian tiết  bốn mươi lăm phút ,  mùi khói trong bếp....”
Túc Kiều Kiều: “...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-kich-ban-trong-tay-toi-xuyen-vao-thay-doi-cot-truyen/chuong-220.html.]
Tất cả cảm xúc trong nháy mắt  vỡ òa, đầu lưỡi trù thần  hổ là trù thần, cái gì cũng  thể nhấm nháp , chính là  chút buồn .
Trước đây khi ăn sáng, cô  thể phân biệt rõ ràng thịt trong cháo  chút nấu chín, nên cho  trễ thêm hai phút nữa, tắt bếp  ba phút, rửa gạo cũng rửa sạch, lúc đó còn cảm thấy  , nhưng hiện tại...
Cô ám ức buông  .
Tống Thanh Hàm   nội tâm cô sụp đổ như thế nào, còn nịnh nọt kề tay   gần, dịu dàng : “Kiều Kiều, bả vai    thịt, em cắn nơi  .”
Túc Kiều Kiều liếc  một cái, gương mặt nhỏ nhắn rõ ràng  chút  lạ chớ gần, cô đưa tiền trong tay : “Anh tự  mà đưa, em trở về nghỉ ngơi.”
“Được.” Tống Thanh Hàm   hai lời, ngoan ngoãn gật đầu,   cảm thấy  là  lạ, ngược  bởi vì càng thêm  mật, lá gan  lớn hơn  nhiều,  khi , còn cố ý ôm cô hôn một cái.
Sau đó nhanh chóng bỏ chạy  khi cô tức giận.
Lúc đưa tiền đến nhà họ Túc, Tôn Phương  cánh tay trái của Tống Thanh Hàm băng bó, nhíu mày: “Có  là Kiều Kiều  lười biếng ? Lần  cứ để con bé đến, con đang  thương, đừng bận tâm.”
“Đây đều là chuyện nhỏ,   gì.”
Tống Thanh Hàm  lắc đầu, ngược  : “Mẹ, trong nhà  còn bông ?