Dì  lâu  gặp dung mạo vẫn xinh  như , đuôi lông mày khẽ nhíu, đôi mắt hoa đào phong lưu tùy ý lộ , vòng eo mảnh khảnh khẽ vặn vẹo, một tay chống thắt lưng hung dữ : “Không  mời cháu cũng  tới ? Tại  hôm nay đột nhiên đến!”
 mà tuy sắc mặt thím  hung dữ, vẻ mặt  vô cùng tức giận, bày  vẻ  hài lòng, trong mắt là oán giận và  vui,  cũng   vẻ mặt xem thường  khác.
Đây chính là chỗ khác  giữa dì và  họ, đúng là thật sự mâu thuẫn!
Kỷ Học Tập  hổ cúi đầu,   khí thế hùng hổ đều biến thành  hổ: “Dì.”
Kỷ Nhã hừ một tiếng, tức giận : “Vào !”
Kỷ Học Tập vội vàng cọ cọ  phòng, khi còn bé tình cảm giữa   và dì  , chỉ là lớn lên xa lạ, dì  hung dữ, nhưng    với bọn họ.
Cậu  hồi lâu  tới, đối với căn phòng  đều  chút xa lạ, chỉ   sô pha,  lướt qua một vòng, thấy  thấy  khác, bấy giờ mới hỏi dì: “Dì, dượng  ở nhà ?”
“Không  ở đây,  lẽ nhà máy còn  việc, chỉ là cũng sắp trở về, lát nữa cháu ở  đây ăn cơm   thấy ? Nhân tiện  cho ba  cháu một tiếng.” Kỷ Nhã dặn dò.
Kỷ Học Tập gật đầu, lập tức  gọi điện thoại.
Vừa mới dặn dò ba  xong, chợt  thấy tiếng dượng và Tống Ngộ An trở về,    thoáng qua, vẫn  chút kích động, lúc  trái tim giống như trống rỗng, đập thình thịch càng lúc càng kịch liệt, lòng bàn tay một trận mồ hôi,   sờ mồ hôi chỗ chóp mũi, : “Dượng,  một  việc cháu   với dượng một tiếng, chúng  tới thư phòng  ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-kich-ban-trong-tay-toi-xuyen-vao-thay-doi-cot-truyen/chuong-239.html.]
Tống Hoài Cẩn là một  đàn ông trung niên phong độ nhẹ nhàng,  cực kỳ văn nhã, cho dù  tuổi trung niên mà  vẫn cao gầy như , chú  đeo kính mắt, mặc quần áo trung sơn, trông càng thêm nho nhã.
Thời gian  cho dung mạo của chú   còn tuấn lãng như , nhưng cơ bản vẫn còn tồn tại.
Có lẽ trong lòng  tồn tại chờ mong, Kỷ Học Tập càng  càng cảm thấy dượng và thanh niên  là cha con.
Tống Hoài Cẩn  gật đầu: “Được.”
“Ba!” Tống Ngộ An nhíu mày gọi một tiếng: “Có cái gì  thể  thẳng? Chẳng lẽ là mượn tiền?”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Tống Ngộ An!” Kỷ Nhã đen mặt rống lên một tiếng.
Tống Ngộ An lập tức ôm trái tim: “Mẹ,  đừng lớn tiếng như , con khó chịu!”
Kỷ Nhã một   nhất thời nghẹn ở ngực, căng thẳng : “Con khó chịu thì đừng  chuyện,    ai coi con là  câm, một ngày   gì cả, cả ngày đòi tiền chạy  ngoài chơi, chơi trở về còn   trong   khỏe,  con  thể như ậy chứ.”
Đối thoại như  thường xuyên xảy , Kỷ Học Tập  hề kinh ngạc, Tống Hoài Cẩn càng bình tĩnh, trực tiếp vỗ vỗ bả vai cháu trai, mang theo   lên lầu: “Mặc kệ bọn họ.”