Bỗng nhiên, hai chân giữa  trung cứng đờ.
Chủ nhân của cơ thể  mạnh mẽ  dậy, xoa xoa tóc, vẻ mặt sụp đổ chạy đến  máy tính,  đó mở  một đống phần mềm còn  đóng
Sau đó trắng mặt  tang : “Xong , công sức của bà đây.”
“Sao ngày hôm qua đột nhiên ngủ  .”
“Quả thực  chết!”
Cô khó chịu che ngực, yên lặng  giao diện chữ   một nửa, cùng với    đặt bao nhiêu tập phim truyền hình.
Đói bụng, Túc Kiều Kiều xoa xoa bụng, luôn cảm thấy   quên chuyện gì  quan trọng, nhưng lúc    gì quan trọng bằng  thành việc đang dang dở.
Cô quyết đoán lấy điện thoại di động  gọi đồ ăn, cũng  nghiêm túc lựa chọn, trực tiếp dùng danh sách  , gọi thêm một đơn,  đó bắt đầu nhớ  bản thảo, suy tư cốt truyện.
Chỉ là  cho   bất ngờ chính là: cô  hạ bút như  thần trợ giúp, liền giống như đả thông nhâm đốc nhị mạch, chỉ cần  bản thảo  thôi, là  thể tưởng tượng tất cả các loại cốt truyện kích thích.
Túc Kiều Kiều hít sâu một , bắt đầu gõ chữ.
Động thái  càng thêm rõ ràng.
Văn tự xuất hiện  màn hình, cũng  giống với cảm giác lúc  của cô, bản chất  sai biệt lắm, nhưng rõ ràng càng thêm cao cấp.
Từ ngữ đơn giản, ngắn gọn nhưng   trôi chảy.
Túc Kiều Kiều càng  trong lòng càng kinh hãi, nhưng  tay    lời.
Tốc độ tay của cô  tệ, bây giờ tốc độ não tăng lên, càng nhanh  , chỉ với một giờ, mà  giải quyết xong một chương.
Cuối cùng kiểm tra một  nữa, xác nhận   vấn đề gì, cô bấm đăng tải.
Chỉ chốc lát ,  nhiều độc giả bình luận: “Í,  câu văn bỗng dưng trở lên suôn mượt hơn nhỉ!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-kich-ban-trong-tay-toi-xuyen-vao-thay-doi-cot-truyen/chuong-318.html.]
Túc Kiều Kiều: “...”
Nói thật,  chút sợ hãi,   cô  quỷ bám  chứ?
Cô lấy điện thoại di động , run rẩy tay  lóc gọi điện thoại cho , chờ đối phương kết nối, cô liền hô: “Mẹ,  ở ."
“Con qua đó   về , con sợ quá!”
Vân Mộng Hạ Vũ
*****
Tống Thanh Hàm cho rằng  sẽ chết, cả đời    hạnh phúc, tạm biệt thế giới là chuyện  sớm chuẩn  , mặc kệ là sự nghiệp,  là tình yêu của .
Chắc chắn  thể  bình tĩnh chấp nhận.
Anh quả thật  chết.
Trong nháy mắt sắp c.h.ế.t  bỗng  cảm giác.
Tuy nhiên, ngay  đó,  thức dậy trong đau đớn.
Mở mắt ,  thấy  đang ở trong bệnh viện.
Bên cạnh  mấy  sắc mặt ân cần  , thấy  tỉnh , ai nấy đều vui mừng khôn xiết: “Dọa c.h.ế.t  , Thanh Hàm,   con đừng   sợ, đua xe  gì  chứ?”
Tống Thanh Hàm: “...” 
Hình như   rõ ý tứ của đối phương, song  như  hiểu, tuy nhiên   bình tĩnh, trong đầu nghĩ rốt cuộc xảy , chẳng nhẽ   c.h.ế.t ?
Tống Thanh Hàm căng mặt,  hé răng, yên lặng  cơ thể , cơ thể trẻ tuổi thanh xuân,  giống lúc bản  còn trẻ.