Mình   gì cũng  thể mua chút đồ ăn từ  gian, chính cô cũng ngại bắt nạt  về vụ ăn uống, nhất là khi  vết thương   .
Mẹ cô chắc cũng là một  trong thì dịu dàng, ngoài thì cứng rắn, tuy rằng một chén    trứng gà, nhưng mì và nước canh còn  rau xanh đều  nhiều.
Động tác Tống Thanh Hàm chậm một bước, ngày hôm qua sốt cả đêm, thật  còn  chút hôn mê, cả  đau nhức, hơn nữa  thể khó chịu, hành động giống như biến thành 0,5  tốc độ.
Chỉ là chờ   xuống bên cạnh bàn, cụp mắt liền  thấy cái chén  đẩy tới  mặt ,  bỗng  giật .
Trứng gà bao  sợi mì còn tỏa  ánh sáng dầu mỡ, đ.â.m  mắt  đến mức chua xót.
Sau năm tuổi, đây là  đầu tiên   đối xử với  như .
Tống Thanh Hàm hít sâu một , đè nén cảm xúc  cuồng trong lòng, cầm đũa gắp trứng gà qua: “Đây là của cô.”
“Không cần!” Túc Kiều Kiều vội vàng bưng bát tránh : “Anh cứ ăn , bồi bổ cơ thể.”
“... Được.” Tống Thanh Hàm mím môi, dùng sức gật đầu,  đó gắp từng đũa mì chậm rãi ăn,
Túc Kiều Kiều cũng  đói, cô ôm chén nghiêm túc ăn.
Bỗng nhiên  đàn ông   mặt cô nhanh chóng ăn xong một bát mì, ngẩng đầu lên, nghiêm túc  cô: “Kiều Kiều, chúng  sống với  .”
Giọng  nhẹ nhàng, câu từ khiến tai Túc Kiều Kiều ửng đỏ, hồi lâu  ngại đến mức  dám  chuyện.
*****
Sau khi ăn cơm xong, tâm trạng Túc Kiều Kiều   nhảy nhót cầm chén rửa sạch sẽ trở về nhà  đẻ, giờ    đều  , cũng   ai cả,  cần  những  đó dùng ánh mắt quái dị trêu ghẹo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-kich-ban-trong-tay-toi-xuyen-vao-thay-doi-cot-truyen/chuong-56.html.]
Cô đẩy cửa    ba bé con nhào tới, ôm chân cô cọ cọ: “Cô ơi, cô trở về ở  ?”
“Cô, cô về ?”
“Cô!”
Đứa nọ so với đứa  còn  ít hơn, nhưng đôi mắt trong trẻo ánh lên nét mong đợi đều giống .
Túc Kiều Kiều  hì hì sờ sờ đầu bọn nhỏ: “Sau  cô ở bên , các chấu nếu nhớ cô, thì cứ qua đó tìm cô nhé.”
“Vâng.” Đại Bảo mất mát gật đầu, ngoan ngoãn cầm bát của cô về phòng bếp.
Người lớn đều  , trong nhà chỉ  Đại Bảo chăm sóc hai em trai, nhà nông đều như , ngay từ đầu Túc Kiều Kiều còn  yên tâm,
Chờ vài ngày , thấy bọn họ an  cả ba, cuối cùng cũng bình tĩnh.
Vân Mộng Hạ Vũ
Thế nên trả bát xong, cô  về nhà.
Chỉ là mới đến cửa nhà mới, chỉ  thấy bên trong  một giọng  chói tai đang la hét: “Còn    thứ ? Lại mua mì ăn ư? Chắc là giấu tiền!”
Tiếp theo là giọng  vô cùng thờ ơ của  đàn ông: “Không  tiền.”
Người nọ giống như  dáng vẻ của  chọc giận, giọng  nhất thời cao lên một quãng, “Còn    tiền? Mày cho rằng bà đây sẽ tin ? Không cho đúng ? Vậy bà đây tìm...”