Giờ đây, còn tăng ca, luôn cố gắng về nhà sớm, như một chồng mẫu mực. Về đến nhà, còn đảm đang việc bếp núc, chuyên tâm đợi cô về. Chỉ cần Lục Ngọc về nhà muộn hơn một chút thôi, bắt đầu thở dài, trông chẳng khác nào một chồng bỏ cô độc nơi phòng khuê. Lục Ngọc thấy , buồn , cảm thấy chút bất lực. Chẳng còn cách nào khác, nhà một "ông chồng ghen", cô đành cố gắng về nhà đúng giờ.
Vào những lúc rảnh rỗi, họ cùng chăm sóc khu vườn hoa nhỏ trong nhà, đơn giản là dắt tay dạo quanh khu cây xanh công cộng của khu biệt thự. Nơi họ sống là một khu biệt thự cao cấp, nhiều gia đình khá giả khác cũng chọn nơi đây để an cư lạc nghiệp, ai nấy đều ngưỡng mộ cuộc sống của Lục Ngọc và Phó tổng. Người xưa câu: 'Phú quý sinh hoa giáp' (Giàu sang sinh tật). Quả thật, những phú hào ở Thâm Quyến , mấy ai mà dăm ba tật . Chỉ hai vợ chồng họ là vẫn giữ tình cảm ân ái, thủy chung như thuở ban đầu.
Thế nhưng, mới chỉ qua một tháng, Lục Ngọc bắt đầu cảm thấy cơ thể khó chịu khắp nơi, sắc mặt cũng vì thế mà nhợt nhạt hẳn. Vừa ăn chút gì đó bụng là cô nôn ọe. Phó Cầm Duy vô cùng lo lắng: “Em khỏe ? Đợi một lát, đưa em đến bệnh viện ngay!” Lục Ngọc chỉ yếu ớt gật đầu, tinh thần rệu rã, khiến trái tim Phó Cầm Duy như ai đó bóp nghẹt, đau đớn đến c.h.ế.t sống .
Vừa Lục Ngọc ngủ một lúc, cô bỗng cảm thấy tức n.g.ự.c khó chịu. Đến bệnh viện, bác sĩ khi hỏi han tình hình của hai kết hôn, tiện thể hỏi thăm qua về chu kỳ sinh lý của Lục Ngọc. Lục Ngọc thản nhiên đáp: “Lần cuối ‘đến tháng’ của cách đây một tháng .” Nghe , bác sĩ mỉm : “Vậy cô siêu âm , mang thai chứ!”
Lục Ngọc và Phó Cầm Duy đều sững sờ. Kể từ khi sinh con trai, họ còn sử dụng biện pháp tránh thai nào nữa, nhưng suốt bao năm nay vẫn thêm tin vui. Họ cũng bao giờ nghĩ đến hướng , bởi lẽ một đứa con là quá đủ , huống hồ con trai của họ vô cùng ưu tú, hiếu thuận và đáng yêu. Họ quá đặt nặng việc thêm con cái. Ai ngờ, mười năm kết hôn, giờ đây thêm một sinh linh bé bỏng.
Hai lập tức siêu âm. Lời của bác sĩ khiến cả hai đều cảm thấy hồi hộp xen lẫn mong chờ. Sau đó, họ thấy bác sĩ cầm máy dò siêu âm di di , cuối cùng mới lên tiếng: “Cái khối tròn tròn chính là em bé , phôi thai xinh !” Lục Ngọc ngẩn ngơ, cô sắp nữa ? Phó Cầm Duy thì mừng như điên. Chắc chắn đây là món quà mà ông trời ban tặng cho họ nhân dịp kỷ niệm mười năm ngày cưới, cũng là nhờ khi đó Phó Cầm Duy dốc hết sức lực của . Lục Ngọc đưa bác sĩ phổ biến những kiến thức liên quan đến thai phụ. Ở thành phố lớn như Thâm Quyến, việc phổ cập khoa học từ lâu. Trước đây Lục Ngọc từng sinh con, nhưng thứ đối với cô giờ đây mới mẻ và lạ lẫm.
Phó Cầm Duy mỉm : “Đứa bé đến thật đúng lúc.” Anh vẫn luôn mong cha nữa, niềm vui thật sự quá lớn lao!
Lục Ngọc lo lắng: “ Tích Niên…” Dù thì trong lòng vẫn luôn nhạy cảm, Phó Tích Niên con một lâu, thêm một đứa em lẽ sẽ khiến cảm thấy tủi .
Phó Cầm Duy khuyên nhủ: “Em đừng suy nghĩ nhiều, gọi điện thoại cho nó !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-nu-phu-khong-can-lam-nen-chi-bang-ket-doi-cung-nhau/chuong-478.html.]
Hai trở về nhà, Lục Ngọc trầm ngâm một lúc lâu mới bấm gọi đến trường thể thao.
Đầu dây bên , con trai tan buổi huấn luyện, đợi đến khi nhận điện thoại, thở hổn hển: “Mẹ ơi, chuyện gì ạ?”
Lục Ngọc thăm dò: “Con một em trai hoặc em gái ?”
Phó Tích Niên xong thì mừng rỡ khôn xiết: “Có ạ!” Cậu bé vốn đến bảy trai. Ở trường thể thao, những nhỏ tuổi hơn , nhưng ai cũng coi là cả vì vẻ ngoài còn quá non nớt. Nếu một em trai hoặc em gái ruột, giấc mơ trai của sẽ lập tức thành hiện thực: “Mẹ ơi, con .”
Phó Tích Niên còn thêm: “Nếu là em gái, con sẽ dắt em chơi, còn nếu là em trai, con sẽ cùng em luyện tập.” Thậm chí, tương lai của bé cũng nghĩ đến, thậm chí còn sốt ruột hỏi: “Bao giờ con em ạ?”
Lục Ngọc ho khan một tiếng: “Sắp !”
Phó Tích Niên, giống như cha , nhắc tới chủ đề thì thôi, nhưng nhắc tới thì vô cùng mong đợi, như thể bé ngay ngày mai thể bế em trai hoặc em gái tay.
Lục Ngọc tiếp lời: “Trong thời gian , lẽ thể đến thăm con .”
Phó Tích Niên hiểu chuyện: “Con ạ, con thể tự chăm sóc bản .”
Ếch Ngồi Đáy Nồi