Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

NĂM THÁNG ẤY CẬU LÀ ÁNH SÁNG - Chương 1

Cập nhật lúc: 2025-05-31 18:28:04
Lượt xem: 16

“Cậu có tin không? Có những người, chỉ cần gặp một lần, là đủ để nhớ mãi cả thanh xuân.”

 

Cố Miểu chuyển trường vào một ngày giữa tháng 9, khi gió thu còn chưa kịp chạm vào cánh cửa lớp học, và trời vẫn cứ dai dẳng mưa.

 

Mẹ cô bảo, chuyển đến thành phố này sẽ tốt hơn cho việc học. Bố cô thì chỉ khẽ gật đầu. Còn Cố Miểu, cô chẳng nghĩ gì. Dù là thành phố nào, lớp học nào, thì vẫn là những buổi sáng uể oải và những bài thi chẳng có điểm dừng.

 

Ngày đầu tiên đi học, cô đứng dưới mái hiên tầng hai, mưa đổ xuống từng đợt nặng hạt. Áo sơ mi hơi ướt, ống tay dính mưa, tập sách ôm trong tay cũng có vài giọt nước loang lổ. Mọi người đều đã về gần hết. Chỉ còn cô đứng đó, không biết nên chạy đại hay đợi mưa tạnh.

 

“Không mang ô à?”

Một giọng trầm trầm vang lên bên cạnh.

 

Cố Miểu quay đầu lại, bắt gặp một cậu con trai mặc đồng phục giống mình, áo sơ mi trắng, cổ áo mở một nút, tay đút túi quần, gương mặt không biểu cảm, nhưng ánh mắt thì sáng và bình tĩnh.

 

Cô khẽ lắc đầu.

 

Cậu không nói thêm gì, chỉ đưa chiếc ô đang cầm sang cho cô. Tay cô vô thức đón lấy, còn chưa kịp mở miệng, thì cậu đã bước thẳng vào màn mưa.

 

“Tôi còn áo khoác.” Cậu nói, rất khẽ, gần như tan vào tiếng mưa.

 

Cố Miểu đứng đó, tay cầm ô, nhìn theo bóng lưng cậu dần biến mất trong màu xám nhạt của buổi chiều. Cậu không quay lại. Mưa vẫn rơi, từng giọt va vào ô kêu tí tách, giống như tiếng lòng mình không nói ra kịp.

 

Sau đó, cô biết tên cậu là Lục Thanh Trì, nổi tiếng học giỏi, tính tình trầm lặng, và gần như chẳng thân với ai. Người ta bảo cậu khó gần, hơi lạnh lùng, ít nói, không thích xã giao.

 

Cố Miểu nghĩ, nếu không có buổi chiều hôm ấy, chắc cô cũng chẳng bao giờ để ý đến một người như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-thang-ay-cau-la-anh-sang/chuong-1.html.]

 

Nhưng rồi, cô bắt đầu nhận ra cậu ấy thường xuyên xuất hiện quanh mình một cách rất tự nhiên.

 

Sáng nào cũng đến sớm. Ngồi ở bàn cuối gần cửa sổ. Giờ ra chơi thì úp mặt xuống bàn, lúc tan học thì luôn là người đi cuối cùng. Cô từng bắt gặp cậu đứng trong thư viện, tay đeo tai nghe, ánh mắt dõi theo từng trang sách toán nâng cao, ánh nhìn rất tập trung, giống như toàn thế giới chẳng còn ai khác.

 

Một lần, cô bị gọi lên bảng làm bài. Cô loay hoay mãi vẫn chưa nghĩ ra. Phía dưới có người cầm bút viết lên mặt bàn một cách lặng lẽ. Khi cô nhìn xuống thì thấy nét chữ rất rõ ràng, được viết bằng ngón tay đáp án hiện ra ngay trên mặt bàn gỗ.

 

Lúc quay lại, cô thấy cậu đang ngồi nghiêng người, ánh mắt lơ đãng như chưa từng giúp cô điều gì.

 

Sau giờ học, cô viết một tờ giấy nhỏ, gập gọn, để trên bàn cậu.

 

“Cảm ơn vì hôm nay. Cậu rất giỏi.”

 

Chiều hôm đó, Cố Miểu nhận lại được một tờ giấy gấp lại giống hệt. Trong đó là lời giải bài toán mà cô làm sai tuần trước cùng một câu rất ngắn.

 

“Cậu cũng không tệ. Đừng sợ.”

 

Chỉ hai dòng. Nhưng đủ để khiến lòng cô ấm lên suốt cả buổi tối hôm ấy.

Nam Cung Tư Uyển

 

Cô nghĩ, có lẽ thanh xuân chính là như thế.

 

Không phải là tiếng cười ồn ào của cả nhóm bạn thân. Cũng không phải những lời tỏ tình long trọng, pháo hoa rực rỡ. Mà là một chiếc ô trong ngày mưa, một lời giải trong ngăn bàn, một ánh mắt lặng lẽ dõi theo giữa đám đông ồn ào.

 

Cô không biết từ lúc nào, Lục Thanh Trì bắt đầu bước vào thế giới của cô. Và rồi, từ lúc nào, cô không muốn cậu bước ra nữa.

Loading...