Từ buổi học nhóm đầu tiên, Cố Miểu bắt đầu để ý đến những điều nhỏ nhặt nhất về Lục Thanh Trì, cách cậu gập sách cẩn thận sau mỗi tiết, cách cậu thỉnh thoảng liếc nhìn cô khi không ai để ý, hay những lần cậu chỉ khẽ cười khi cô làm trò ngốc nghếch.
Một buổi chiều, sau tiết toán, trời bắt đầu chuyển mưa nhẹ. Mọi người nhanh chân rút về, chỉ còn lại Cố Miểu và Lục Thanh Trì.
“Hôm nay mưa nhỏ, mình đi cùng nhé?” Cố Miểu lúng túng hỏi, mặt nóng bừng.
Lục Thanh Trì hơi nhíu mày nhưng rồi gật đầu. Cậu rút trong cặp ra một chiếc ô cũ kỹ, hơi to so với dáng người, rồi hai người cùng che chung.
Đường về nhà không xa, nhưng với cô, đó là một khoảng thời gian dài đủ để nghe nhịp tim mình dồn dập không ngừng.
Cả hai đi bên nhau, trong ánh mưa mờ ảo, không ai nói gì, chỉ tiếng giọt nước rơi tí tách trên tán ô.
“Cố Miểu,” cậu bỗng nhiên gọi tên cô, nhẹ như gió thoảng.
Cô quay lại, tim như ngừng đập.
“Ừ?” cô đáp, giọng nhỏ đến mức chỉ mình cô nghe thấy.
“Lần trước cậu hỏi tại sao mình giúp cậu nhiều như vậy, mình không biết trả lời sao. Thực ra là vì mình thích cách cậu chăm chỉ, không bỏ cuộc.”
Cố Miểu đỏ mặt, cúi đầu. Lời nói ấy không phải lời tỏ tình, nhưng với cô, đó là ánh sáng ấm áp nhất trong những ngày tháng mờ nhạt.
Ngày hôm sau, trong lớp, cô vô tình nghe được vài bạn nữ nói về Lục Thanh Trì người mà họ gọi là “một ngôi sao lạnh lùng, khó gần”.
Nhưng với cô, cậu là một người hoàn toàn khác, một người biết quan tâm theo cách rất riêng, không phô trương, không lớn tiếng, chỉ âm thầm bên cạnh như một chốn bình yên.
Buổi học ngày càng nhiều niềm vui hơn khi có cậu.
Cố Miểu bắt đầu ghi tên Lục Thanh Trì lên bìa vở, thầm mong rằng, có thể giữ được kỷ niệm này mãi mãi.
Một lần, cậu rủ cô cùng đi tham gia câu lạc bộ toán học của trường.
“Không sao đâu, mình cũng không giỏi lắm.” Cô ngại ngùng nói.
Lục Thanh Trì cười khẽ, giọng trầm ấm:
“Có mình ở đây, cậu sẽ ổn thôi.”
Đó là lần đầu tiên Cố Miểu cảm nhận rõ ràng một thứ gọi là “tin tưởng”, không phải từ bạn bè đông đúc, mà là từ một người đặc biệt.
Mùa thu đến, lá vàng rơi đầy sân trường.
Cố Miểu ngồi trên ghế đá, tay cầm chiếc bút, vẽ lên cuốn vở dòng chữ:
“Lục Thanh Trì người làm cho mùa thu của tôi bớt cô đơn.”
Nam Cung Tư Uyển
Cô không nói ra, nhưng trong lòng biết rõ, mình đã “thích” cậu ấy từ rất lâu rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-thang-ay-cau-la-anh-sang/chuong-3.html.]
Không phải yêu cuồng nhiệt, cũng không phải đòi hỏi phải có được. Chỉ là một cảm giác dịu dàng, như mơ hồ, như làn gió nhẹ, len lỏi vào mọi ngóc ngách tâm hồn cô.
“Thanh xuân là một bản nhạc dịu êm,
Có những người đến như ánh sáng,
Chiếu rọi trái tim khi ta còn chưa biết yêu,
Và để lại trong tim vết hằn sâu đến suốt đời.”
~~
Trời cuối thu se lạnh, lá vàng phủ đầy lối đi nhỏ trong sân trường. Cố Miểu vẫn thường tranh thủ những lúc rảnh rỗi để ngồi ở ghế đá dưới gốc cây bàng già nơi Lục Thanh Trì hay ngồi học bài sau giờ học.
Một buổi chiều, khi trời đã hơi ngả tối, cô nhận được tin nhắn của cậu:
“Có thể đi dạo một chút không? Mình có chuyện muốn nói.”
Tim Cố Miểu đập nhanh hơn. Cô vội vã xách cặp ra khỏi lớp, chạy theo con đường quen thuộc mà lần đầu tiên cậu chủ động mời.
Lục Thanh Trì đứng chờ ở cuối hành lang, ánh mắt dịu dàng hơn bình thường.
“Cố Miểu, hôm nay mình muốn cảm ơn cậu.”
Cô hơi ngạc nhiên, hỏi lại: “Cảm ơn vì chuyện gì?”
Cậu nhìn thẳng vào mắt cô, giọng ấm áp:
“Cảm ơn vì đã không từ bỏ mình, đã kiên nhẫn nghe những lời nói ít ỏi và những lúc mình ngập ngừng. Có cậu bên cạnh, mình cảm thấy không cô đơn nữa.”
Không gian như lặng đi giữa hai người. Tiếng gió thổi nhẹ, lá vàng rơi rụng như những dấu chấm nhỏ trên khung trời xám.
Bất chợt, khi hai người cùng bước đi dưới hàng cây rợp bóng, một cơn gió mạnh thổi qua, chiếc ô của cậu bay đi mất. Cố Miểu vội đưa tay ra đỡ lấy.
Lục Thanh Trì bất ngờ nắm lấy tay cô một cách rất nhẹ nhàng.
“Đừng để lạnh,” cậu nói, rất nhỏ, nhưng như một lời hứa không cần lời.
Cố Miểu cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay ấy truyền qua từng ngón tay, lòng bỗng xao xuyến lạ thường.
Khoảnh khắc ấy, như ngừng trôi, chỉ còn lại tiếng lá xào xạc, tiếng tim thình thịch trong lồng n.g.ự.c và ánh mắt không rời nhau.
Ngày hôm sau, Cố Miểu vẫn thấy tay mình còn hơi ấm, dấu vết của lần đầu tiên nắm tay đó.
Cô biết, cậu ấy không nói nhiều, nhưng mỗi hành động, mỗi cử chỉ đều có ý nghĩa riêng, sâu sắc hơn những lời nói hoa mỹ.
Thanh xuân, có lẽ chính là những giây phút nhỏ bé, giản dị như thế, khi một người không cần nhiều lời, nhưng vẫn khiến trái tim người khác rung động mãnh liệt.
“Có những người, không cần nói nhiều,
Mà chỉ cần nắm tay, cũng đủ để đi qua cả một mùa đông.”