Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

NĂM THÁNG ẤY CẬU LÀ ÁNH SÁNG - Chương 4

Cập nhật lúc: 2025-05-31 18:31:30
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Những ngày cuối thu trôi qua trong yên ắng, nhưng trong lòng Cố Miểu lại dậy lên một cơn sóng không thể gọi tên. Cô bắt đầu để ý đến từng chi tiết nhỏ nhất của Lục Thanh Trì nụ cười thoáng qua, ánh mắt chạm nhau vội vàng, hay những lần cậu im lặng mà vẫn khiến cô cảm thấy ấm áp.

 

Một chiều muộn, khi ánh hoàng hôn nhuộm vàng cả sân trường, hai đứa lại cùng nhau đi về. Không khí giữa họ yên lặng, đầy ắp những điều chưa được nói ra.

 

Cô dừng lại, nhìn thẳng vào mắt cậu, thở dài:

“Cậu có bao giờ nghĩ đến việc… nói ra những điều trong lòng không?”

 

Lục Thanh Trì khẽ mỉm cười, nhưng ánh mắt lại mang nét buồn xa xăm.

“Có chứ. Nhưng đôi khi, im lặng cũng là cách nói.”

 

Cô ngước nhìn lên trời cao, nơi những tia nắng cuối cùng đan xen qua tán lá, rọi xuống mặt đất những vệt sáng lung linh.

“Tớ không giỏi chờ đợi đâu.”

 

Cậu im lặng, rồi nhẹ nhàng đưa tay lên, khẽ chạm vào tóc cô, một cử chỉ rất dịu dàng, như sợ làm tổn thương.

“Tớ cũng vậy.”

 

Khoảnh khắc ấy, mọi khoảng cách dường như tan biến. Nhưng đồng thời, khoảng cách ấy cũng khiến tim cô nhói đau bởi những lời chưa nói, những cảm xúc chưa trọn vẹn.

 

 

Đêm về, cô nằm trên giường, lòng đầy những suy nghĩ lẫn lộn. Cô tự hỏi, liệu có phải vì sợ hãi, vì chưa đủ can đảm mà cậu vẫn giữ những cảm xúc ấy trong lòng?

 

Hay thanh xuân vốn dĩ là những điều đẹp đẽ nhưng cũng rất mong manh, dễ vỡ?

 

Cô thầm nhủ sẽ đợi, sẽ kiên nhẫn như cách cậu đã kiên nhẫn ở bên cô từng ngày.

 

Bởi vì, có những người, không cần nói nhiều cũng đủ để khiến người khác tin rằng, mình không hề cô đơn.

 

 

“Thanh xuân là những lời chưa nói,

Là những ngày tháng chờ đợi,

Là một người đứng bên cạnh, dù chẳng cần cất lời.”

 

~~

 

Trường tổ chức buổi dã ngoại đầu đông, một chuyến đi dã ngoại ngắn đến vùng ngoại ô cách thành phố không xa. Học sinh trong lớp hồ hởi từ sáng sớm, tụ tập thành từng nhóm ríu rít như chim non.

 

Nam Cung Tư Uyển

Cố Miểu ngồi trên xe, cạnh cửa sổ, ánh nắng chiếu nghiêng lên má khiến tóc cô óng lên một màu mật ong dịu nhẹ. Ngồi bên cạnh là Lục Thanh Trì, như một điều hiển nhiên mà cả hai không ai cần hỏi.

 

Xe khởi hành, cậu đeo tai nghe, nhưng chỉ bật một bên, rồi nhẹ nhàng đưa tai nghe còn lại cho cô.

 

“Muốn nghe không?” Cậu hỏi, ánh mắt vẫn nhìn về phía trước.

 

Cô khẽ gật đầu, nhận lấy. Giai điệu piano vang lên dịu dàng, yên tĩnh đến mức khiến trái tim cũng trở nên mềm mại. Một đoạn đường dài, cả hai chỉ ngồi như thế không nói, nhưng khoảng cách dường như ngày càng gần lại.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-thang-ay-cau-la-anh-sang/chuong-4.html.]

 

Đến nơi, cả lớp tản ra khắp bãi cỏ rộng. Có người chơi bóng, người chụp ảnh, người ngồi đàn hát. Cô và cậu được phân chung nhóm nấu ăn.

 

Cố Miểu, tay lóng ngóng gọt khoai, suýt nữa thì làm rơi cả dao. Lục Thanh Trì nhẹ nhàng kéo tay cô lại, giọng cậu thấp nhưng không lạnh như thường ngày:

“Cẩn thận một chút, gọt như thế dễ bị đứt tay lắm.”

 

Cô đỏ mặt, lí nhí:

“Tớ… không quen làm mấy việc này…”

 

Cậu lấy con d.a.o từ tay cô, không nói gì, chỉ chăm chú gọt lại khoai cho đều. Bàn tay cậu thoăn thoắt, gọn gàng một điều gì đó trong dáng vẻ ấy khiến tim cô bỗng chốc đập nhanh hơn.

 

Lúc ấy, cô chợt nghĩ: “Có phải chỉ cần đi cùng cậu, làm gì cũng thấy vui.”

 

 

Sau bữa ăn, cả lớp quây thành vòng tròn chơi trò “Thật hay Thách”. Khi đến lượt Lục Thanh Trì, mọi người đồng thanh reo:

“Chọn thật đi! Để Cố Miểu hỏi nè!”

 

Cô giật mình, mặt nóng như bị nắng táp. Nhưng dưới ánh mắt đầy chờ đợi, cô đánh bạo hỏi:

“Nếu cậu phải chọn một người trong lớp để đi cùng đến hết năm học, cậu sẽ chọn ai?”

 

Mọi ánh mắt đổ dồn vào Lục Thanh Trì. Cậu nhìn cô, không né tránh, không cười như mọi khi. Chỉ im lặng vài giây, rồi đáp:

 

“Tớ chọn Cố Miểu.”

 

Cả đám bạn hú hét, người thì vỗ tay, người thì giả vờ ngất xỉu vì “đường ngọt chảy khắp nơi”.

 

Còn cô, không hiểu sao chỉ biết cúi đầu cười, tim đập như trống hội, còn gương mặt thì đỏ rực như nắng chiều.

 

 

Cuối ngày, mặt trời bắt đầu khuất dần sau hàng cây xa. Cậu cùng cô đi dạo một vòng quanh bờ hồ gần đó. Lá khô xào xạc dưới chân, mặt nước phản chiếu bầu trời ửng hồng.

 

“Cậu biết không,” Cậu nói, giọng trầm hơn mọi ngày. “Tớ từng nghĩ, nếu có người khiến tớ thấy bản thân tốt hơn mỗi ngày… thì chắc chắn, tớ không thể bỏ lỡ người đó.”

 

Cô ngẩng lên, nhìn vào đôi mắt cậu đang phản chiếu bầu trời vàng cam.

 

“Và… cậu chính là người đó.” Cậu nói khẽ.

 

Gió thổi qua, nhẹ như lời tỏ tình, mỏng manh nhưng lại chạm thẳng vào trái tim.

 

 

“Chuyến dã ngoại hôm đó, không phải là kỷ niệm quá lớn,

Nhưng với tớ, chính là cột mốc đầu tiên của một chuyện tình,

Nhẹ nhàng, âm thầm, nhưng thật sự đã bắt đầu.”

 

 

Loading...