Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

NĂM THÁNG ẤY CẬU LÀ ÁNH SÁNG - Chương 5

Cập nhật lúc: 2025-05-31 18:32:38
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau buổi dã ngoại hôm ấy, cả lớp như ngầm hiểu rằng giữa Cố Miểu và Lục Thanh Trì đã có điều gì đó đặc biệt. Những ánh mắt trêu chọc, những tiếng cười nửa thật nửa đùa bắt đầu xuất hiện mỗi khi hai người đi cạnh nhau.

 

Cô không bận tâm. Thật lòng. Bởi vì cô tin rằng cậu cũng cảm nhận được điều giống cô.

 

Cho đến một ngày…

 

 

Trong giờ sinh hoạt cuối tuần, cô chủ nhiệm bước vào với một tờ danh sách trong tay.

 

“Trường mình chọn ra 5 bạn tham gia kỳ thi học sinh giỏi cấp thành phố. Đây là danh sách chính thức. Chúc mừng các bạn.”

 

Cả lớp ồ lên khi nghe tên cuối cùng:

 

“Lục Thanh Trì”

“Lâm Thanh”

 

Cái tên “Lâm Thanh” khiến cô giật mình.

 

Cô từng nghe bạn bè nhắc đến cô ấy, lớp bên cạnh, nổi bật, điềm đạm, học giỏi, và… có vẻ thân với cậu hơn cô tưởng.

 

 

Những ngày sau đó, cậu bắt đầu bận rộn. Không còn ngồi ở ghế đá chờ cô sau giờ học. Tin nhắn trả lời ít hơn, thưa dần. Có khi, cả ngày chỉ là một dòng: “Tớ đang ôn với Lâm Thanh. Đừng đợi.”

 

Cô không nói gì, nhưng lòng cứ chùng xuống. Buổi chiều ở sân trường, gió lạnh hơn mọi ngày, cây bàng vẫn rụng lá, nhưng không còn ai đợi dưới tán cây quen thuộc nữa.

 

 

Một chiều tan học, cô vô tình đi ngang phòng học trống. Qua khe cửa hé mở, cô nhìn thấy Lục Thanh Trì và Lâm Thanh cùng nhau ôn bài. Cậu cười. Nụ cười mà lâu rồi cô không còn thấy dành cho mình.

 

Cô quay đi thật nhanh. Cổ họng nghẹn lại, chẳng hiểu vì gió quá mạnh, hay vì điều gì khác.

 

 

Tối hôm đó, cô gửi cho cậu một tin nhắn.

 

“Nếu cậu bận, thì không cần gượng ép nữa đâu.”

 

Cậu trả lời sau đó rất lâu:

 

“Tớ không gượng ép gì cả.”

 

Nhưng rồi lại không nói gì thêm.

 

Và từ đó, bọn họ… như hai đường thẳng dần xa.

 

 

Một tuần trôi qua. Học hành, kiểm tra, thời tiết chuyển lạnh. Không ai nhắc đến chuyện cũ. Cũng không ai hỏi tại sao.

 

Cho đến một buổi chiều, trời đổ mưa lớn bất ngờ. Cô không mang ô. Chạy vội ra cổng trường thì thấy bóng một người đang đứng đợi sẵn, che dù, ướt cả vai áo.

 

Là Lục Thanh Trì.

 

Cô khựng lại. Muốn bước tới, nhưng chân như bị đóng đinh tại chỗ.

 

Cậu bước đến, không nói gì, chỉ đưa ô cho cô. Mắt nhìn cô rất lâu, rất sâu.

 

“Cậu nghĩ rằng tớ thích người khác sao?” Cậu hỏi, giọng không gấp, nhưng đầy tổn thương.

 

Cô cắn môi, không dám trả lời.

 

“Lúc tớ im lặng, là vì tớ đang cố chứng minh bản thân. Không phải để người khác nhìn thấy, mà là để xứng đáng với cậu.”

 

Cô ngỡ ngàng. Tim đập loạn lên, như những giọt mưa rơi lộp độp trên mặt đất.

 

“Tớ thích cậu, Cố Miểu. Từ rất lâu rồi.”

 

 

“Có những hiểu lầm, chỉ vì không đủ dũng cảm để hỏi.

Có những tổn thương, chỉ vì người ta quá quan tâm mà lại cố tỏ ra thờ ơ.”

 

Nhưng may mắn thay… Cơn mưa ấy đã rửa trôi mọi khoảng cách.

~~

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-thang-ay-cau-la-anh-sang/chuong-5.html.]

Kỳ thi cuối học kỳ đến gần. Không khí căng thẳng bao trùm toàn bộ lớp học. Ai nấy đều cắm đầu vào sách vở, tranh thủ từng phút một. Cố Miểu cũng vậy, nhưng lần này, cô có thêm một động lực là ánh mắt của Lục Thanh Trì mỗi lần nhìn sang.

 

Mối quan hệ của họ sau cơn mưa ấy trở nên tự nhiên hơn. Không ai nói gì nhiều, nhưng chỉ cần ánh nhìn, một cái gật đầu, hay một lời chúc nhỏ “thi tốt nhé”, cũng đủ khiến tim người kia ấm lên cả một ngày.

 

Thế nhưng, không ai ngờ rằng, khi mùa thi còn chưa kết thúc, thì một điều còn lớn hơn lại đến.

 

 

“Miểu, mẹ xin lỗi, nhưng có lẽ con phải chuyển nhà. Cuối tháng này, mình sẽ sang thành phố khác.”

Giọng mẹ nhẹ bẫng như thể đang kể một câu chuyện, nhưng lại khiến cả thế giới của cô như sụp đổ.

 

Cô đứng lặng người trong bếp. Muỗng canh rơi xuống bàn, nước canh b.ắ.n tung tóe, nhưng cô chẳng còn cảm nhận gì nữa.

 

Cô không khóc. Nhưng n.g.ự.c thì thắt lại từng nhịp.

 

 

Cô không nói với cậu ngay. Mỗi lần định mở lời, cô lại thấy cậu đang chăm chú làm đề, ghi chú từng dòng trong sách, hay lén nhìn cô mỉm cười ngốc nghếch. Cô không đủ can đảm.

 

Chỉ còn hai tuần.

 

Một tuần.

 

Ba ngày.

 

 

Cuối cùng, là hôm cô rời đi.

Nam Cung Tư Uyển

 

Cô không để cậu tiễn, không nhắn tin, không nói gì cả.

 

Cô chỉ để lại trong ngăn bàn cậu một mảnh giấy nhỏ:

 

“Cậu là thanh xuân đẹp nhất của tớ. Nhưng có những điều, tớ không đủ dũng khí để nói ra.

 

Chúc cậu thi thật tốt.

 

Nếu sau này còn cơ hội, tớ hy vọng… cậu sẽ vẫn nhớ tớ từng tồn tại.”

 

 

Sáng sớm, sân bay vắng người. Mẹ kéo hành lý đi trước, cô vẫn quay đầu nhìn lại.

 

Cô không mong cậu xuất hiện. Thật sự không dám hy vọng.

 

Nhưng đúng lúc cô bước qua cửa kiểm tra an ninh thì phía xa, có ai đó lao đến, thở dốc, gương mặt ướt mồ hôi, tay nắm chặt một lá thư bị vò nhăn.

 

“Cố Miểu!!”

 

Cô quay lại. Lục Thanh Trì đứng đó, thở không ra hơi. Nhưng mắt cậu sáng như lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.

 

“Tại sao lại không nói với tớ?!” Cậu hét lên.

 

Cô nghẹn ngào, nước mắt rơi lúc nào không hay.

 

“Tớ sợ… nếu nói ra, tớ sẽ không nỡ rời đi.”

 

Cậu bước tới, thật nhanh, rồi ôm lấy cô giữa sân bay rộng lớn, giữa dòng người vội vã.

 

“Vậy để tớ nói.”

 

“…Tớ thích cậu, Cố Miểu. Tớ thích cậu từ lúc cậu lần đầu ngồi cạnh tớ, từ lúc cậu quên mang bút, từ lúc cậu cười với tớ dưới nắng.”

 

Cô òa khóc. Nhưng là nước mắt hạnh phúc.

 

Cậu thì thầm bên tai cô:

 

“Cậu đi đi.

Nhưng nhất định… phải quay về.

Tớ chờ.”

 

 

“Tình đầu, đôi khi chẳng cần kết thúc có hậu,

Chỉ cần có một người từng dũng cảm nói rằng sẽ chờ.

Là đã đủ để cả thanh xuân ấy sáng rực rỡ.”

Loading...