Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

NĂM THÁNG ẤY CẬU LÀ ÁNH SÁNG - Chương 6: Hoàn

Cập nhật lúc: 2025-05-31 18:33:35
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bốn năm sau.

 

Thành phố vẫn vậy. Vẫn đông đúc, vẫn ồn ào, vẫn vội vã.

 

Chỉ khác là cô đã không còn là cô nữ sinh năm mười bảy tuổi nữa. Không còn áo đồng phục trắng, không còn tóc tết hai bên, không còn những chiều ngồi dưới tán cây bàng mơ mộng vu vơ.

 

Cô đang bước nhanh trên phố, ôm tập hồ sơ vào ngực. Cuộc phỏng vấn đầu tiên sau khi tốt nghiệp. Cô run. Tay lạnh ngắt. Nhưng đầu vẫn trống rỗng một điều duy nhất:

“Lục Thanh Trì… cậu dạo này thế nào?”

 

 

Cô từng viết rất nhiều email cho cậu. Không gửi.

 

Cô từng dạo qua trang cá nhân của cậu. Không dám thả tim.

 

Cô từng nghĩ: nếu gặp lại, mình sẽ làm gì?

 

Nói xin lỗi? Hay hỏi “cậu còn chờ không?”

 

 

Và rồi, ông trời như cái cách vẫn trêu chọc tụi mình suốt những năm tháng ấy đã sắp đặt một cuộc gặp không ngờ.

 

Cô đang đứng chờ thang máy tại sảnh tầng 12 của một tòa nhà lớn.

 

Cửa thang vừa mở ra.

 

Và cậu bước ra.

 

Cậu mặc áo sơ mi trắng, tay cầm cặp tài liệu, tóc đã dài hơn trước, cao hơn, ánh mắt chín chắn hơn nhưng cô nhận ra ngay. Ánh mắt ấy… là của năm mười bảy tuổi. Là ánh mắt từng nhìn cô dưới mưa, từng đứng giữa sân bay thở không ra hơi.

 

Cậu cũng đứng sững lại. Không nói gì. Cả hai chỉ lặng nhìn nhau, như thể một khoảnh khắc đã bị đóng băng giữa dòng đời vội vã.

 

“…Cố Miểu?” Cậu là người lên tiếng trước.

 

Cô gật đầu. Môi cười, nhưng tay run lẩy bẩy.

Nam Cung Tư Uyển

 

“Đúng là cậu thật rồi…”

 

Hai người ngồi ở một quán cà phê cũ gần ga tàu điện. Cả hai đều im lặng trong vài phút đầu, như thể có quá nhiều điều muốn nói, lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

 

“Cậu vẫn… còn nhớ lời hứa năm đó chứ?” Cô hỏi khẽ, mắt không dám nhìn thẳng.

 

Cậu mỉm cười, ánh mắt ấm như ánh hoàng hôn năm nào.

“Không có ngày nào tớ quên cả.”

 

Cô cười. Nhưng nước mắt thì rơi. Lặng lẽ, mặn chát, nhưng hạnh phúc.

 

“Cậu có biết…” Cậu tiếp tục: “Tớ đã từng nghĩ, nếu gặp lại cậu, dù chỉ một lần, tớ cũng sẽ không để cậu đi nữa.”

 

Cô ngẩng lên. Gió khẽ thổi qua, lay động mái tóc hai đứa. Bên ngoài cửa kính, hoàng hôn đang buông xuống. Bầu trời nhuộm vàng, giống hệt như màu trời năm đó, khi tụi mình đi dạo bên hồ sau buổi dã ngoại.

 

Lục Thanh Trì đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt lên bàn, gần tay cô.

 

“Tớ vẫn thích cậu. Chưa từng thay đổi.”

 

 

“Gặp lại nhau giữa thành phố lớn,

Có người vẫn mang trái tim thuở mười bảy đi suốt những năm tháng hai mươi.”

 

“May mà năm đó có cậu nói sẽ chờ.

May mà hôm nay… tớ quay về đúng lúc.”

 

Chương Cuối: Tớ quay về rồi, cậu vẫn ở đây

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nam-thang-ay-cau-la-anh-sang/chuong-6-hoan.html.]

 

 

Mùa xuân năm ấy, cô thật sự quay về.

 

Không còn là cô bé Cố Miểu ngày xưa nhưng trong lòng, vẫn giữ nguyên những hồi ức về một cậu bạn ngồi cạnh cửa sổ, thích viết lời giải ra mặt sau vở, và luôn nhét kẹo bạc hà vào ngăn bàn cô những ngày trời nắng.

 

Còn cậu Lục Thanh Trì vẫn là cậu trai có ánh mắt kiệm lời, nhưng mỗi lần nói ra điều gì, đều khiến người ta khắc ghi suốt đời.

 

 

Họ bắt đầu lại từ đầu. Không vội vàng. Không hứa hẹn viển vông.

 

Chỉ đơn giản là cùng đi bộ về sau giờ làm. Cùng chọn mua một quyển sách cũ. Cùng cười vì những điều ngớ ngẩn ngày trước, và cùng im lặng, đôi khi, vì cảm xúc trong lòng không thể diễn tả bằng lời.

 

Một lần nọ, cậu đưa cô về lại ngôi trường cũ. Sân trường đã khác, ghế đá cũ mòn, cây bàng đã lớn thêm một vòng tay.

 

Cậu chỉ tay về góc lớp năm xưa.

 

“Cậu còn nhớ chỗ ngồi của tụi mình không?”

 

Cô gật đầu, rồi bật cười:

“Lúc đó tớ ghét học toán lắm. Nhưng vì cậu ngồi bên cạnh, nên tớ lại mong có bài tập về nhà để còn được hỏi.”

 

Cậu lắc đầu, cười bất lực:

“Còn tớ thì luôn giả vờ nghiêm túc, nhưng thật ra mỗi lần cậu cúi xuống ghi bài là tớ lại len lén nhìn cậu.”

 

 

Có lần, cô hỏi:

“Nếu năm đó tớ không quay lại, thì cậu sẽ quên tớ chứ?”

 

Cậu lặng đi vài giây, rồi đáp:

“Tớ sẽ không. Mỗi lần đi ngang trạm xe buýt, mỗi lần nghe tiếng chuông trường, mỗi lần trời đổ mưa bất chợt… tớ đều nhớ cậu.”

 

Cô không nói gì. Chỉ nắm lấy tay cậu thật chặt.

 

 

Ngày cậu tốt nghiệp đại học, trời cũng mưa nhẹ giống như ngày chia tay ở sân bay.

 

Lục Thanh Trì nắm tay cô, đứng giữa sân trường đầy người, chẳng ngại ngần, chẳng do dự nữa.

 

“Cậu biết không,” cậu nói, giọng chắc nịch: “Nếu được chọn lại một lần nữa, dù biết sau này sẽ chia xa, sẽ nhớ, sẽ có cả những tổn thương lặng lẽ…

Tớ vẫn sẽ chọn ngồi cạnh cậu ngày ấy.

Vì tớ thà có một Cố Miểu trong ký ức trọn vẹn,

Còn hơn không có cậu ở thanh xuân.”

 

 

Một thời gian sau, họ có một căn phòng nhỏ. Không rộng rãi, nhưng có ánh nắng xuyên qua cửa sổ mỗi sáng. Có bàn làm việc chật kín sách, có hai cái cốc đôi in chữ “17” và “Trì & Miểu”.

 

Buổi sáng anh pha cà phê, còn cô thì gọi anh dậy bằng một nụ hôn nhẹ lên trán.

 

Hai người sống những ngày bình thường nhưng bình yên.

 

 

“Thanh xuân, rốt cuộc là gì nhỉ?”

 

Là ánh mắt cậu dưới tán cây bàng.

Là mảnh giấy viết vội nhét trong ngăn bàn.

Là một lời hứa giữa sân bay,

Và một cái nắm tay thật chặt giữa những năm tháng trưởng thành.

 

Cảm ơn cậu vì đã chờ tớ.

Cảm ơn thanh xuân vì đã để tụi mình gặp nhau.

 

Hết

Loading...