Huynh  chiếm hai cái hiếm đó,  khác đương nhiên  tò mò về  .
Về chuyện hôn sự của  , ông nội   từng hỏi Ngô đại nhân, nhưng trong thư  đề cập một chữ.
"Ta   hôn ước với nàng từ  sớm, chỉ là trì hoãn,   muộii sẽ ."
Huynh   , lắc đầu,   thì  thật.
Ta  hỏi   cái " sớm" đó là bao lâu? Ta  hề  chút nào.
Tổng cộng  chút bàng hoàng.
"Văn Thanh,   định ở nhà ?"
Ta lắc đầu,   là  , chỉ là  thích hợp.
"Ta  một trại ngựa ở biên cương, nuôi  là chiến mã  nhất,   cưỡi ngựa ? Nếu cưỡi,  sẽ tìm cách đưa cho  một con.
Chỉ là đường xa, cần thời gian."
Dù   nuôi ngựa, nhưng đều chỉ là từ biên cương bán  trong nước,   thương nhân ngựa chuyên phân loại ngựa bán đến các nơi, một con ngựa từ biên cương đến kinh thành, đương nhiên là khó khăn.
"Ngàn dặm đường xa, quá khó." Hắn lắc đầu.
"Không dễ, nhưng  cách."
"Muội  thích con ngựa nào ? Sao  thấy mang về?"
"Ta sớm muộn gì cũng về  đó, nó đang ở biên cương đợi  về."
Ta uống thêm một ngụm  đắng chát.
Không lâu ,  một thiếu niên dáng vẻ như gia đinh, mặt  vuông, vóc  cũng  cao mang mì đặt lên bàn.
Dù mặt vuông, nhưng   cũng mang ba phần tươi .
Một đôi mắt dù nhỏ nhưng   lanh lợi.
Cậu   , răng trắng đều.
"Cô nương, đại gia nhà  ngày đêm mong ngóng cô trở về, cô đừng  đến chuyện  nữa. Phòng   Ngô bà bà dọn dẹp xong, chăn nệm đều phơi kỹ..."
"Thạch Bạch,   nhiều lời ? Không mau  ngoài?" Tống Tấn mặt lạnh quát mắng.
Dù    thích , nhưng  ít khi dùng giọng điệu   với  khác.
"Đại gia nhà   giỏi  chuyện, cô nương đừng ."
Cậu  thêm một câu,  chạy nhanh  ngoài.
Ta  Tống Tấn,  chút     , lời của Thạch Bạch là  ý gì? Huynh  thực sự mong  trở về? Tại ?
"Tống Tấn, chẳng lẽ nhà   thiếu quản gia ?" Ta nghĩ mãi mà   lý do.
Huynh  cầm đũa lên, ngừng một chút,  từ từ ăn mì.
Dù chỉ là một bát mì chay đơn giản, nhưng hương vị   ngon, là bát mì ngon nhất  từng ăn.
Ta thực sự  no, một bát mì  bụng, bụng mới dễ chịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nang-ay-la-van-thanh/chuong-11.html.]
"Mì của Ngô bà bà  ngon quá."
Ta chân thành khen ngợi.
"Bà  còn   nhiều món ngon khác, nếu  ở ,  ăn gì, bà  nhất định sẽ  đổi món cho  mỗi ngày."
Huynh  đặt đũa xuống, bát mì còn  một nửa,    nghiêm túc.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
"Hôm nay  kỳ lạ quá,  nhất định   ở ?"
Chương 16 
Huynh  lặng lẽ, ánh mắt tránh né,    .
"Tống Tấn, chúng  bây giờ đều lớn ,      ruột,   định ,   sẽ  chuyện."
"Chẳng   khác    , chỉ  ,    và bà  hợp."
"Hiện tại  nuôi sống bản  dễ dàng, thực sự   sống   sắc mặt  khác."
Ta   ủy khuất bản , cũng  đòi hỏi  , càng      kẹt giữa chúng .
Huynh   ,   hạ thấp hàng mi dài, im lặng thật lâu, đến khi  nghĩ   sẽ   gì thì   lên tiếng:
"Lúc mở phủ    với bà ,  sẽ nuôi dưỡng bà  khi bà  già, nhưng căn nhà , bà   cần ,  cũng sẽ  để bà  ."
Những năm qua,   học  một điều rằng, đừng dễ dàng bộc lộ cảm xúc  mặt, nhưng lời    thực sự khiến  kinh ngạc.
"Huynh và bà   ?"
Mẹ Tống Tấn thật sự  thể coi là một   , nhưng  luận bà  như thế nào,  con trai,   lý nào  cho   nhà? Đây là đại bất hiếu, nếu bà  cáo trạng với Hoàng thượng,   thậm chí  thể mất chức.
"Không  ,  và bà  từ nhỏ  như ." Huynh  lắc đầu, vẻ mặt   gì đặc biệt, dường như    quen với cách bà  đối xử với .
"Nếu bà  cáo trạng với Hoàng thượng,  cũng  mong  quan  nữa." Huynh    ngốc ?
"Bà  tuy  nhiều tật , nhưng thật sự là cao ngạo,   với bà  như , bà  sẽ  đến. Việc     với Hoàng thượng, bà  hiện  Gia Nhân, một lòng đều dành cho nó ."
Gia Nhân chính là đứa con trai duy nhất của nhà họ Văn, bà  thậm chí  để tâm đến con ruột của ,  thực sự  thể tưởng tượng  một lòng bà  dành cho con của  khác là thế nào.
Ta thầm nghĩ,  lẽ Tống Tấn đang  dối?
Vậy việc bà   đến vì cao ngạo còn đáng tin hơn.
"Tại    gọi bà   nhà? Huynh là con của bà ,    còn  cưới vợ, chẳng lẽ   để họ gặp mặt?"
Ta thực sự  hiểu ,    thì như ,   từ nhỏ  lạnh lùng, tính cách của      như ?
Chắc chắn là vì điều gì lớn lao.
"Vợ , tất nhiên là sống cùng ,  liên quan gì đến bà ?" Huynh  nhíu mày  một câu   bất ngờ.
Câu      giống như lời của một  thường ngày lạnh lùng như Tống Tấn.
Những năm    ở đây,  lẽ  xảy  điều gì đó to lớn?
Tống Tấn  kích động, đầu óc  ?
Có lẽ vì vẻ mặt  tin của  quá rõ ràng,    chút  hổ, bưng  uống một ngụm lớn,  gọi Thạch Bạch đến dọn dẹp bát đũa.