Huynh  dần khỏe lên trong nỗi lo lắng ngày càng lớn của .
Huynh   đánh, dường như   ý định lên triều nữa.
Ta cùng Ngô thẩm tưới nước ở vườn ,    .
Ta  sách  hiên,   cũng  , thỉnh thoảng  bình luận đôi câu.
Huynh   chữ vẽ tranh, ăn uống ngủ nghỉ, trong mắt  thật sự quá rảnh rỗi.
Chương 23
Ta hỏi   vì cớ gì mà  đánh?
Huynh   nhẹ,  rằng cầu xin Hoàng thượng một việc, nhưng Hoàng thượng  chấp thuận.
Ta   chấp thuận thì thôi, cớ    đánh ?
Huynh  bảo rằng Hoàng thượng  chấp thuận,   liền  rằng  quan  còn ý nghĩa,   cũng chẳng !
Ta  Hoàng thượng thật là   tính khí ,  mà  đánh c.h.ế.t  .
Huynh  lắc đầu ,  nhận  một điều, dạo gần đây     .
Huynh  hỏi  việc xem mắt thế nào ? Có  ý ?
Ta     hiểu,   từ  mà   đang xem mắt,   chuyện  thì chắc chắn cũng  rằng kết quả cuối cùng đều  thành.
Cớ gì  lấy chuyện   trêu chọc .
“Các  đều tuấn tú như Phan An, nhà cửa giàu ,   chọn kỹ chứ.”
Ta nghiến răng đáp   ..
“Văn Thanh, đừng gả cho  khác.”
Góc sân  một cành mẫu đơn, đêm qua chỉ là một nụ hoa,   từ khi nào  nở thành một bông hoa lớn như cái bát.
“Huynh  gì?”
Ta  đầu   , thấy   cúi đầu  , khóe miệng mỉm , nhưng trong mắt  đầy sóng gió.
“Đừng gả cho  khác, Văn Thanh, đừng gả cho  khác.”
Huynh  lặp  hai .
Ta ngẩn ngơ    mặt, cái gì gọi là ‘đừng gả cho  khác’?
“Dù nàng  thích , cũng đừng gả cho  khác. Ta  thể   hơn, Văn Thanh, nàng thích  như thế nào cứ  với ,  sẽ học theo.”
Ta như  sét đánh, tai ù lên một hồi vang dội.
Đây   là lời của Tống Tấn sẽ ,   là  cao ngạo lạnh lùng,    thể   những lời như ?
Chắc chắn là   nhầm.
Là   nhầm.
Ta lùi  vài bước,  đầu chạy .
Sau   thường nghĩ, cả đời   từng  việc gì mất mặt và nhục nhã hơn thế.
Thầm thương nhớ một  suốt bao năm,  mà khi   thổ lộ với ,     gan mà bỏ chạy.
Lẽ nào   nên tự tin mà đáp  rằng “hiện tại  chính là   thích nhất”?
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta mỗi ngày đều lo lắng,  yên lòng.
Ngay cả Đào Hoa nhi cũng nhận  sự khác thường của , huống chi là những  khác.
Chỉ là họ      thôi, cuối cùng cũng  hỏi  miệng.
Trong lòng  bực bội,   thành hai , mỗi   ở cửa nhà  một hai giờ, nhưng  đủ can đảm để bước .
Trời  tối đen,     về, liền tìm một con thuyền nhỏ  sông Biện, gọi một bình rượu, uống cạn    thuyền.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nang-ay-la-van-thanh/chuong-16.html.]
Trăng khuyết mỏng manh,   trời  sáng lấp lánh.
Thuyền nương  lẽ  gặp nhiều  như , chỉ hỏi    thêm rượu .
Ta  gọi thêm một bình.
Dòng suối đọng mưa sớm, chim  núi kêu trong mùa xuân còn dư âm.
Ta  một bầu rượu,  thể an ủi cuộc đời mệt nhọc.
“Ta cũng  một bầu rượu, đủ để an ủi cuộc đời mệt nhọc.”
Ta lẩm bẩm .
“Tiểu thư  nỗi buồn gì  giải ? Nhìn kìa,    trai   bờ  đang tìm tiểu thư ?”
Thuyền nương chỉ về phía bờ,   dậy  theo.
Trên bờ quả nhiên  một  trai  đó,  rõ mặt mũi nhưng áo xanh vẫn như xưa.
Ta  rõ đó là Tống Tấn.
Chương 24
Chàng  theo  từ khi nào?
Là khi  do dự ở cửa nhà  ?
Chúng  cứ   như ,  ngửa cổ uống cạn bình rượu,  ném bình xuống nước.
Bảo thuyền nương cập bờ.
Rượu  kẻ nhát gan trở nên can đảm,  đột nhiên  còn sợ hãi nữa.
Hôm nay  thật sự say , loạng choạng  đến  mặt .
Người vẫn như cũ, chỉ là hôm nay,   còn là ngày xưa nữa.
“Văn Thanh,  nàng  uống say ?” Chàng thở dài .
“, vì trong lòng bực bội, nên cố tình uống say. Không   câu  rằng để quên  nỗi buồn, chỉ  Đỗ Khang thôi ?”
“Là chuyện gì khiến nàng bực bội?” Chàng  nhíu mày.
Ta  thích   nhíu mày, nhưng dường như lúc nào  cũng như .
Ta đưa một ngón tay ấn  giữa đôi mày của .
“Đừng nhíu mày mãi, sẽ mau già lắm.”
Chàng đưa tay nắm lấy tay , giữ chặt trong lòng bàn tay, tay  ấm áp,  lạnh lẽo như con  .
“Văn Thanh, tại  nàng  trốn chạy?”
“Tống Tấn,    thích ?” Ta   hỏi,   vì , mắt đầy nước mắt, chỉ cần   một câu mà    , chúng sẽ lập tức rơi xuống.
“,  thích nàng, Văn Thanh, nàng  , nàng là giấc mộng rực rỡ duy nhất trong cuộc đời nhạt nhẽo của , nàng là điều mà  tìm mãi  , là điều mà  khắc khoải tìm kiếm.”
“Văn Thanh...”
Chàng cúi đầu  ,  nghiêm túc.
Ta thỏa mãn, gật đầu, miệng ,    .
“Đừng , Văn Thanh, đừng ,     xứng với nàng, nhưng nàng là niềm riêng tư duy nhất của ,   thể buông bỏ.”
“Văn Thanh, đừng .”
Chàng lúng túng lau những giọt nước mắt ngày càng nhiều của .
Có ngày nào đó,  cũng  thể trở thành niềm riêng duy nhất của Tống Tấn.
Ta   tại ,   từ khi nào.
Chàng thở dài, ôm lấy   lòng.
Chàng thực sự  còn là thiếu niên ngây thơ của ngày xưa, vai  rộng lớn,  thể gánh vác núi sông, là một nam nhân kiên định và tuấn tú.