“Giờ chỉ còn thiếu mỗi việc lấy vợ.”
Nghe những lời ,  hiểu vì ,  trằn trọc cả đêm  ngủ , n.g.ự.c ngột ngạt khó chịu.
Tháng sáu, hoa đỗ quyên nở rộ, bé Mãn Mãn   gần tám tháng, vịn  mép giường   vững vàng.
Bé chỉ  gọi một từ duy nhất là “tỷ”.
Bé  cai sữa, ăn cháo và thức ăn mềm,  giữ  v.ú nuôi để chăm sóc bé.
Mẹ Tống Tấn cử Ngụy bà bà đến  rằng  quản gia,  phận chủ mẫu quản gia đương nhiên là danh chính ngôn thuận.
Ta giao quyền quản gia , hỏi Ngụy bà bà   đón bé Mãn Mãn về , bà chỉ : “Phu nhân  đề cập,”  xong chuyện.
Ông nội  lên điền trang, nên  đưa ông nội, bé Mãn Mãn và v.ú nuôi cùng .
Khi còn nhỏ,  theo  trồng rau, chỉ thấy rằng  đời    thứ gì đáng tin cậy bằng đất đai, chỉ cần  chăm chỉ, nó sẽ đền đáp .
Điền trang nuôi gà vịt, Mãn Mãn ngày nào cũng đòi  xem, v.ú nuôi ôm  nổi, nếu bé  chạy, chắc  tự  đuổi theo .
Khoảng mười ngày , Tống Tấn đến.
Huynh  đến lúc hoàng hôn, ánh chiều tà phía chân trời,   trong sân cầm quạt thẫn thờ.
Huynh  chỉ mặc một chiếc áo bào trắng mỏng, nét mặt thêm phần kiên nghị lạnh lùng.
“Văn Thanh.” Huynh  gọi .
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ta ngây ngốc   ,   đang nghĩ gì, nhất thời quên trả lời.
Huynh    mặt , cúi xuống ,  hiểu    cảm thấy chột ,  dám  thẳng  .
Đêm qua,  mơ một giấc mộng, trong mộng  và một  cùng  ân ái.
Áo cưới đỏ rực, vai rung động, những giọt mồ hôi chực rơi, cùng với đôi mắt dài đỏ thẫm của  .
Khi tỉnh dậy, cổ  đầy mồ hôi nhớp nháp,  dùng tay nhẹ nhàng lau, lòng bàn tay ướt đẫm.
Hừ!
“Văn Thanh?” Huynh   gọi.
“À,  chuynh  đến đây?”
“Ta đói , còn cơm ?”
Ta thở phào nhẹ nhõm, gật đầu   bếp.
Không hiểu vì    mơ giấc mộng , mà    xuất hiện đúng lúc .
Chúng  ở điền trang đến cuối năm,   thỉnh thoảng đến,  tránh mặt, chẳng   mấy câu.
Qua năm mới,   mười bảy, nên tránh hiềm nghi mới .
Ông nội đưa chúng  về nhà,  rằng  năm mới ông sẽ   nhiều,  định hôn sự cho .
Việc  ông  yên tâm giao cho ai cả.
Trong lòng  trống rỗng, nhưng cô nương nào mà chẳng  lấy chồng?
Nhà cửa vẫn như cũ,  bế bé Mãn Mãn đến tìm  bé.
Bà  xếp bằng  giường, nghiêm chỉnh gảy bàn tính.
Thật sự khiến  mở rộng tầm mắt, tiểu thư khuê các  thấy tiếng bạc còn thấy bẩn tai, nay   ngày ?
Nghe  giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, mới mấy ngày, bà   đổi ?
Bà  từng   bằng ánh mắt chính diện.
Ta đặt bé Mãn Mãn lên giường, bé   ,   dậy lao  lòng , đôi mắt to   bé,  ngước lên  , gọi  là ‘tỷ’.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nang-ay-la-van-thanh/chuong-7.html.]
“Bây giờ bà  quản gia, bé Mãn Mãn  sẽ giao .”
Không  lý nào    nuôi ở viện của tỷ tỷ,  cuối cùng cũng  rời , bé nên học cách gần gũi với  bé, còn tương lai lớn lên thành  thế nào, tất cả đều do bà dạy dỗ.
Bà  bé Mãn Mãn, đưa tay mảnh khảnh gọi:
“Mãn Mãn, đến với  nào.”
Khuôn mặt bà  nở nụ ,   kỹ, bà dường như   đổi,  dường như   đổi.
Chỗ nào  đổi chỗ nào   đổi cũng   rõ .
Chương 11
Chỉ  một điều sẽ  bao giờ  đổi, Mãn Mãn là con của bà .
"Mãn Mãn,  tìm  ." Ta nhẹ nhàng đẩy bé con nhỏ đang dựa  lòng .
Mẹ bé   một cái  biểu cảm,  đưa tay đón lấy Mãn Mãn.
Ta nghĩ đến đây,  và bà  sẽ  còn nhiều liên quan nữa.
"Nghe  ông nội của cô đang tìm một gia đình cho cô."
"Chuyện   cần phiền phu nhân lo lắng."
Ta cứng nhắc , trong lòng cảm thấy cực kỳ khó chịu vì ánh mắt im lặng nhưng khinh miệt của bà .
"Hà! Thật là , để  khác   rằng ,   kế , khắc nghiệt với cô!"
Ta  còn lời gì để  với bà , sự khắc nghiệt   nhiều hình thức,  nhất thiết  đánh đập hàng ngày.
Ta    rời , nhưng bà   mở miệng:
"Lương của Tống Tấn đều đưa cho cô ?"
Ta giật .
"Cô nhận lương của nó  thích hợp ?"
"Sau  sẽ  nữa."
Ta bước  cửa, trong nhà là tiếng  gọi ‘tỷ’ của Mãn Mãn.
Ngoài cửa là một trận tuyết lớn,  chút lạnh lẽo thê lương.
Bình thường  rót rượu ấm cho ông nội, cũng thỉnh thoảng lén uống hai ngụm, chỉ  hôm nay,  say rượu.
Ngồi  mái hiên cũng  cảm thấy lạnh,  đời và  đời, cũng chỉ là một khoảnh khắc mà thôi!
Mọi thứ đều  cần cưỡng cầu, cưỡng cầu   sai thì cũng là tổn thương,  thì cần gì  ?
Mọi thứ đều như giấc mộng đêm đó của , hoang đường ngắn ngủi, qua  thì qua thôi!
Không cần nhớ  quá nhiều, ai mà  từng động lòng xuân? Ai mà  từng lo âu sầu não?
Bởi vì còn trẻ, nên càng đặc biệt trân trọng thôi!
Ông nội đặt một cái ghế đối diện , hỏi  vì   ?
Ta đưa tay sờ, thật sự là nước mắt!
Ta   ? Chỉ là  còn  tự .
"Ông nội,   đừng  chuyện hôn sự của con nữa, chờ thêm một thời gian  ?" Ta  ông nội, gió tuyết như che mờ mắt, ông nội chỉ là một mảng đen kịt.
"Con   trong lòng  ?"
"Ông nội, sách đều  thích một  là điều vui nhất  đời , tại  con   vui chút nào?"
"Chẳng lẽ là Tống Tấn?" Ông nội sờ sờ đỉnh đầu .