Nàng là trân bảo - Chương 57
Cập nhật lúc: 2024-04-18 09:46:23
Lượt xem: 166
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chạy trốn khỏi Ổ gia nửa đêm là chuyện của ba ngày , thuyền cũng xuôi dòng ba ngày.
Có lẽ lúc nên gọi Gia Ninh là Sương Sương nữa, trong ba ngày nàng luôn một mực ở trong phòng của , hề bước ngoài, thức ăn cũng đều do Lan Tranh tự đưa qua, đợi cho nàng ăn xong.
Sang đến ngày thứ tư, Gia Ninh bỗng từ giường dậy, chạy vọt khỏi phòng: “Lan Tranh, Lan Tranh.”
Lan Tranh vốn đang mạn thuyền, tiếng Gia Ninh thì nhanh chóng tới: “A Ninh, ?”
Gia Ninh suy nghĩ chốc lát, dứt khoát dắt tay Lan Tranh trong phòng nàng.
Lan Tranh hiểu lắm, khi thấy Gia Ninh lôi trong phòng, còn lập tức đóng cửa, biểu tình của nhất thời cứng , vẻ mắt chút hốt hoảng, dường như còn mang theo nỗi hổ tên: “A Ninh, chuyện gì ?”
Gia Ninh phát hiện sự khác thường của Lan Tranh, nàng vội vàng xuống giường, cuốn ống quần của lên, doạ cho Lan Tranh sợ hết hồn.
Hắn mấp máy môi, cuối cùng tiến lên giữ tay Gia Ninh : “A… A Ninh, thế nóng vội.”
“Muộn .” Nàng ba ngày mới nhớ cái lắc chân cổ chân trái, nàng cảm thấy cái lắc chân chính là thứ khiến Ổ Tương Đình tìm nàng mấy liền.
Sau khi Gia Ninh kể sự tình cho Lan Tranh , vẻ mặt cũng trở nên ngưng trọng.
Gia Ninh cuốn ống quần bên trái của lên, chỉ thấy cổ chân nhỏ nhắn trắng như tuyết là một cái lắc chân hình hoa thược dược màu đen.
Lan Tranh Gia Ninh: “A Ninh, thể thử ?”
Gia Ninh gật đầu, nàng và Lan Tranh cùng lớn lên, nàng cũng là quá để tâm đến những chuyện .
Nhận sự đồng ý của Gia Ninh, Lan Tranh mới đưa tay sờ cổ chân nàng, cẩn thận kiểm tra, phát hiện lắc chân một ổ khoá nhỏ xíu, nhưng bọn họ chìa khoá.
Hắn ngẫm nghĩ, rút một con d.a.o găm từ giày ống .
Lúc rút d.a.o găm, còn nhẹ giọng với Gia Ninh: “A Ninh đừng sợ.”
Gia Ninh nhịn mà đá thẳng n.g.ự.c Lan Tranh: “Chàng đang dỗ như dỗ dành nữ nhân khác ?”
Thật thì khi còn bé, lá gan của nàng lớn hơn của Lan Tranh.
Khi còn bé nàng cầm sâu doạ , còn doạ lên, đó cũng là đầu tiên Lan Tranh để ý tới Gia Ninh suốt mấy ngày liền, nhưng cuối cùng vẫn lúng túng chạy đến chuyện với Gia Ninh, bởi phát hiện rằng dù đến tìm Gia Ninh chơi thì Gia Ninh vẫn còn thể chơi với những tiểu nam hài khác.
Cho nên, khi Gia Ninh và Lan Tranh ở chung với , căn bản đều là Gia Ninh chủ, nắm giữ Lan Tranh trong tay.
Lan Tranh đá một cước, nhưng lấy một chút tức giận, thậm chí khoé miệng còn vương ý : “Nàng đúng là đổi chút nào, vẫn dữ dằn như .”
Gia Ninh mím môi, thu chân về: “Dĩ nhiên là đổi .”
Nàng quyết tâm quên hết những ngày tháng qua, quên Ổ Tương Đình, quên một bản hèn yếu tìm cảm giác an từ khác.
Lan Tranh thấy vẻ mặt Gia Ninh chợt trở nên cô đơn, bèn cố ý : “Nàng còn nhớ đầu tiên nàng cưỡi ngựa ? Ta còn cưỡi giỏi bằng nàng, Ngô tướng quân thì một mực khen ngợi nàng, nàng hổ danh là cháu gái của Bình Vũ đại tướng quân.”
Đương nhiên là nàng nhớ, nàng còn nhớ con ngựa tên là Hồng Ngọc, một con ngựa nhỏ xinh ngoan ngoãn.
“Không Hồng Ngọc còn sống nhỉ?” Gia Ninh thấp giọng: “Có lẽ c.h.ế.t .”
Hẳn là cung điện mà nàng ở cũng nghênh đón chủ nhân mới.
Lan Tranh ngờ còn khiến Gia Ninh khổ sở hơn, ánh mắt tràn đầy lo âu: “A Ninh.”
“Được , nghĩ đến những chuyện nữa, đằng nào thì cũng trở về, sẽ đuổi Tân Đế khỏi ngôi vị đó, đó long ỷ của , đó là của hoàng .” Gia Ninh trở nên chăm chú, nàng rũ mi, thiếu niên tuấn mỹ xổm mặt: “Chàng sẽ giúp chứ, Lan Tranh?”
Lan Tranh cưng chiều: “Tất nhiên là sẽ giúp nàng , giúp nàng thì ai giúp nàng.”
Gia Ninh câu mới hết buồn mà mỉm , một nữa nâng chân trái lên: “Chàng nhanh thử cho xem thể cởi cái .”
“Được , Công Chúa điện hạ của , nàng chờ một chút.”
Lan Tranh thử thật lâu, còn đỏ cả cổ chân Gia Ninh, mà vẫn tài nào cắt đứt lắc chân.
Chân mày càng nhìu càng chặt: “Loại sắt gì đó khác thường.”
“Vậy bây giờ?” Gia Ninh nghĩ rằng nếu như nàng vẫn đeo thứ , kiểu gì Ổ Tương Đình cũng sẽ tìm nàng.
Lúc đó… nàng bỏ thuốc Ổ Tương Đình, còn chạy trốn, mặc dù do lừa gạt nàng , nhưng dựa theo tính tình của thì, cũng sẽ chuyện gì để trả thù nàng.
Nàng chút oán hận Phụ Hoàng của , tại năm đó cho gọi phụ tử Ổ gia kinh chứ, nếu như Ổ Tương Đình kinh, bọn họ sẽ gặp mặt, những chuyện như bây giờ cũng sẽ xảy .
Lan Tranh trầm ngâm, ngước mắt Gia Ninh: “Nếu thì cắt chân ?”
Vừa dứt lời, mặt liền một cái gối đập , giọng tức đến hộc m.á.u của Gia Ninh vang lên bên cạnh: “Lan Tranh, cảnh cáo , phép trêu chọc , buồn một chút nào.”
Lan Tranh bật lấy gối xuống, miễn cưỡng mím môi nữa: “Được, đùa nàng nữa, sẽ phái tới Thược Kim Quật và Ổ gia, xem thể tìm chìa khoá . Đồng thời khi về đến nhà , sẽ tìm cho nàng những thợ thủ công giỏi nhất. Nếu Ổ Tương Đình điều mà đuổi theo, sẽ mang thức ăn cho cá, ?”
Gia Ninh nhíu mày, nàng do dự: “Cho cá ăn chút… Để đuổi kịp là .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nang-la-tran-bao/chuong-57.html.]
“A Ninh, nàng thể mềm lòng với .” Lan Tranh thấu suy nghĩ của Gia Ninh, nhịn .
Gia Ninh rút chân về, nàng nhắc đến vấn đề : “Được , , .”
Lan Tranh dậy, xoay , hai bước thì dừng : “A Ninh, nàng buồn bực trong phòng suốt ba ngày .”
Công Chúa Gia Ninh của đây thể yên trong phòng, nàng thích náo nhiệt, thích cái cảm giác vây quanh.
Anan
Lần gặp , cảm thấy đối phương gì đó đổi. Gia Ninh của bỗng thích hơn, còn quyết đoán, nàng giống như một đứa trẻ buộc lớn lên. Vì kịp chuẩn đón nhận tất cả những chuyện nên gương mặt nàng vương nỗi ưu sầu nên .
Gia Ninh chớp mắt, nàng thả ống quần xuống, chiếc giường bên cửa sổ: “Ta ngoài, ngoài đó cũng chỉ thấy mỗi mặt sông, chẳng gì khác .” Nàng tiếp: “Còn bao lâu nữa mới đến Tây Nam?”
“Nếu như nhanh thì thể đến mùa đông.”
Gia Ninh gặp cha của Lan Tranh, khuyên ông xuất binh giúp nàng.
***
Gia Ninh khỏi phòng, Lan Tranh đành cầm bàn cờ tìm Gia Ninh, tài nghệ đánh cờ của Gia Ninh cao, hạ cờ xuống do dự nhặt lên, nếu là Ổ Tương Đình thì sớm đánh tay nàng , nhưng ở mặt Lan Tranh, nàng liền mảy may quan tâm, hề lén lút di chuyển quân cờ mà trái nàng còn ngang nhiên chơi .
“Quân , đặt sai vị trí.” Nàng đến hợp tình hợp lý.
Lan Tranh liếc : “Có nàng vốn đặt ở chỗ ?” Hắn cầm quân cờ của Gia Ninh lên đặt sang vị trí khác, Gia Ninh kỹ, phát hiện vị trí còn hơn so với vị trí nàng đặt, nên lập tức gật đầu.
Lan Tranh luôn nuông chiều Gia Ninh một cách vô điều kiện, chỉ cần vi phạm nguyên tắc của .
Nên kỳ thật tài nghệ đánh cờ của Gia Ninh kém đến mức , một phần là do Lan Tranh nuông chiều. Phần còn là do hoàng của Gia Ninh, cũng nuông chiều Gia Ninh hết cỡ, luôn mặc kệ nàng thu cờ.
Hồi lâu , Gia Ninh chơi tiếp nữa, ý nghĩa. Nàng ném quân cờ hộp: “Không thích, lâu như mà vẫn phân thắng bại.”
“Tài chơi cờ của quá kém, đừng nóng giận.” Lan Tranh vội dụ dỗ.
Gia Ninh : “Sao nổi cáu ? Ta thu cờ về tức giận ?”
Lan Tranh cảm thấy vấn đề căn bản gì cả, : “Nếu như là khác thu cờ, lẽ sẽ tức giận, nhưng vì là nàng nên lý do gì để tức giận cả. Cùng nàng đánh cờ, vui vẻ .”
Gia Ninh Lan Tranh bằng ánh mắt chán ghét: “Chàng chuyện càng ngày càng buồn nôn, thành thật khai báo , ở Tây Nam thích cô nương nào đúng ? Chàng sớm cho , tránh cho đến khi đó chịu lúng túng.”
Lan Tranh tựa hồ bất đắc dĩ, thở dài, dứt khoát tranh chấp với nàng nữa, chỉ yên lặng thu bộ quân cờ .
***
Vào đêm khi mùa đông, rốt cuộc thì bọn họ cũng xuống thuyền, chẳng qua vẫn còn đến lãnh thổ của Lan Tranh, bọn họ chỉ chuyển từ đường thuỷ sang đường bộ mà thôi.
Khiến Gia Ninh phiền chính là, Lan Tranh và Ổ Tương Đình chút giống quá mức, cả hai đều bọc nàng thật kín, chỉ hận che giấu đến một sợi tóc cũng lọt ngoài.
Lan Tranh sắp xếp cho Gia Ninh một nha hầu hạ, nha tên là Tích Linh, lớn hơn Gia Ninh hai tuổi, hình như đây nàng hầu hạ Lan Tranh, bây giờ phái tới hầu hạ Gia Ninh.
Trong thời gian , Ổ Tương Đình cũng đuổi theo, điều khiến Gia Ninh thở phào nhẹ nhõm. Đồng thời trong lòng cũng những cảm xúc phức tạp khác, nàng nghĩ, Ổ Tương Đình buông tha cho nàng ? Suy đoán khiến nàng vui vẻ cũng mất mát.
Tuy nàng tự cảnh cáo chính hãy coi thời gian chung sống với đối phương như một giấc mộng, nhưng thực tế dễ dàng .
Dù Lan Tranh luôn tìm cách để khiến nàng vui vẻ, nhưng nàng vẫn kìm mà nghĩ tới Ổ Tương Đình.
Gia Ninh thở dài.
Nàng thể nhớ nữa, nhất định nàng quên , gặp mặt, nếu như giúp Tân Đế việc, thì bọn họ chính là kẻ thù của , nàng sẽ mềm lòng với Ổ Tương Đình.
Lan Tranh ngại khi nàng từng của Ổ Tương Đình, cũng nên đổi tính nết, nàng vốn hề ghét Lan Tranh, hiểu nàng, quen thuộc với nàng, vui giận của nàng. Trên đời , Lan Tranh mới là nam nhân xứng đôi với nàng nhất.
***
Ngày hôm khi tiến lãnh thổ của Lan Tranh, tuyết đầu mùa rơi xuống.
Gia Ninh trong cỗ xe ngựa to lớn, mặc áo ngoài màu đỏ, mạng che mặt che kín gương mặt nàng.
Lan Tranh cùng đồng hành với nàng.
Khi thành, bộ binh lính canh cổng đều quỳ xuống.
“Cung nghênh Lan thế tử trở về.”
Gia Ninh theo Lan Tranh thành, đến nơi, nàng liền với Lan Tranh rằng nàng tới gặp cha của . Lan Tranh nàng nghỉ ngơi.
“A Ninh, một đường thuyền xe vất vả, nàng cũng mệt mỏi , cho chuẩn xong phủ cho nàng, nàng nghỉ ngơi cho khoẻ , đó sẽ sắp xếp để nàng và Phụ Vương gặp mặt.”
“Phủ ?” Gia Ninh nhíu mày: “Ta ở trong phủ của ?”