Nàng Mập Cực Phẩm Trọng Sinh, Làm Giàu Cùng Cả Nhà - Chương 55: Nha đầu nhà họ Tô lanh lợi

Cập nhật lúc: 2025-03-20 14:27:06
Lượt xem: 186

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi Tô Trúc Tâm về đến nhà, canh gà trong nồi đang tỏa hương thơm nồng nàn.

Cô tiện đường ghé qua nhà thầy lang mua thêm ít dược liệu, bỏ nồi nấu thêm một lúc.

Món dược thiện là kiếp cô tìm hiểu khắp nơi, chuẩn nấu cho Lý Thanh Sơn bồi bổ cơ thể.

Bây giờ thì , tiện cho nhà .

Chỉ là hương thơm của canh gà mùi thuốc át , Tô Tiểu Ngọc chút uống.

"Tiểu Ngọc." Tô Trúc Tâm thấy khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó của cô bé liền cô bé uống, bèn tự múc cho cô bé một bát, "Cô cô đắng, nhưng món dược thiện bổ dưỡng lắm đấy, con xem con và Tiểu Hổ gầy thế , nhanh uống nhiều một chút, bổ dưỡng sẽ mau lớn."

Tô Tiểu Ngọc bĩu môi, vui, "Cô cô nhất định là uống thuốc đắng một , kéo chúng con cùng uống!"

"Nói bậy!" Hứa thị gõ nhẹ trán cô bé, "Thuốc đắng con cũng , bảo con uống còn mau uống ."

Tô Trúc Tâm đang bận múc canh cho Mao cô cô, nhất thời để ý đến Tô Tiểu Ngọc.

Không ngờ cô bé giòn tan , "Mẹ ơi, con xong mà! Cho dù là cô kéo chúng con cùng uống thuốc đắng, Tiểu Ngọc cũng nguyện ý uống cùng cô!"

Động tác đưa bát của Tô Trúc Tâm khựng .

Mao cô cô nhạo một tiếng, "Biết khốn nạn đến mức nào chứ?"

Tiếng Tô Trúc Tâm bình tĩnh , cô hạ giọng, chút ngại ngùng đáp, "Biết ạ, cô cô đừng cháu nữa."

Mao cô cô cũng thực sự giễu cợt cô, chỉ một câu như im lặng uống canh.

Canh hầm nhừ thơm ngon hơn cả thịt gà bên trong, bát đến bát khác, chẳng mấy chốc uống cạn nồi canh, cha Tô ngay cả bã canh cũng sợ lãng phí, hận thể vớt hết dược liệu nhai.

Tô Trúc Tâm buồn bất lực ngăn cản hai , tinh hoa của bã thuốc đều ở trong canh , nhai thứ đó vô dụng, hai mới thực sự ăn thuốc đắng.

Ăn xong, Tô đại ca và Hứa thị Tô Trúc Tâm hôm nay vất vả, bảo cô nghỉ sớm, Tô Trúc Tâm thể từ chối, đành về sân .

thể rảnh rỗi, sân rẽ phòng Mao cô cô, "Cô cô, hôm nay cháu kịp hỏi thăm, sức khỏe của bà thế nào ạ?"

"Không cần lo cho ." Mao cô cô liếc cô, thấy cô vẻ gì là buồn ngủ, mới mím môi, "Nếu nghỉ ngơi, thì mời Trương thái bà sang đây."

"Cái... cái lắm ạ?" Tô Trúc Tâm do dự một lát, "Trương thái bà tuổi cao , giờ chắc cũng nghỉ ngơi , nếu cô cô chuyện với bà , ngày mai cháu mời, cháu cõng bà sang đây cũng , hôm nay muộn quá ."

Mao cô cô khách khí tặng cho cô một cái liếc mắt, "Nghỉ ngơi, cháu nghỉ ngơi chắc bà nghỉ ngơi ."

Tuổi già, buổi tối ngủ ngon, Trương thái bà thói quen thức khuya trâm cài đầu.

Chuyện khác , nếu Mao cô cô và bà quen nhiều năm, cũng thể .

Thấy Tô Trúc Tâm vẫn còn ngây ngốc, Mao cô cô tự dậy, "Cháu mời, tự , hôm nay ăn nhiều, tản bộ."

Tô Trúc Tâm vội vàng đưa tay đỡ, "Cháu mời là mà, cháu , bà đừng..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nang-map-cuc-pham-trong-sinh-lam-giau-cung-ca-nha/chuong-55-nha-dau-nha-ho-to-lanh-loi.html.]

Mao cô cô quyết định , dù Tô Trúc Tâm thế nào, bà vẫn khăng khăng tự đến nhà Trương thái bà một chuyến.

Tô Trúc Tâm thể gì khác, đành đỡ bà về phía nhà Trương thái bà, đường quên lải nhải, "Muộn thế , Trương thái bà chắc chắn ngủ , sức khỏe của cô cô còn hồi phục , nhỡ trúng gió thì , , cháu nữa là chứ gì, ngày mai cháu sẽ hầm canh gà nhung hươu cho cô cô uống thêm hai bát."

Quả nhiên nhà Trương thái bà vẫn còn sáng đèn.

Tô Trúc Tâm khỏi ngạc nhiên, "Giờ mà Trương thái bà vẫn ngủ ?"

"Đồ ngốc." Mao cô cô chậm rãi tặng cho cô một cái liếc mắt, gọi tên Trương thái bà nhà.

Nghe thấy giọng quen thuộc, trong nhà nhanh chóng tiếng đáp , "Bà già c.h.ế.t tiệt, bà còn đến thăm !"

Hai bà lão lâu ngày gặp, gặp mặt vội vàng nắm tay xuống chuyện.

Tô Trúc Tâm chen cuộc trò chuyện của họ, buồn chán những chiếc trâm cài đầu Trương thái bà đang .

Tay nghề tinh xảo, chỉ là kiểu dáng cũ kỹ.

Tô Trúc Tâm định cầm một chiếc lên xem kỹ, một giọng nhẹ nhàng bên cạnh cắt ngang động tác của cô, "Tốt nhất là đừng chạm ."

"Gì hả?" Tô Trúc Tâm theo bản năng rụt tay , theo hướng giọng , thấy Trương Niệm Ân từ lúc nào lưng cô, "À, chỉ thấy tay nghề của Trương thái bà giỏi quá, nên xem thử thôi."

" ." Trương Niệm Ân nhỏ nhẹ , như thể kinh động đến hai bà lão đang chuyện bên cạnh, "Chỉ là thích khác chạm những chiếc trâm cài đầu xong, nếu là thành phẩm thì , nhưng xong, chạm một cái là sẽ cảm thấy rối tung lên, bà mà bực mắng đấy."

"Ra là ." Tô Trúc Tâm chút sợ hãi, cô còn hy vọng Trương thái bà vui vẻ dạy cô trâm cài đầu, nếu chọc bà vui, chuyện coi như tan tành, "Cảm ơn Trương công tử nhắc nhở, nếu chọc Trương thái bà vui ."

"Không... ..." Trương Niệm Ân liên tục xua tay, vành tai đỏ lên, "Là cảm ơn cô mới đúng, nếu nhờ cô hôm nay vạch trần bộ mặt thật của Chu cô nương, còn như ."

Nghĩ ngợi một lát, Trương Niệm Ân bổ sung, "Trước đổi, là mạo phạm, mong cô đừng so đo với ."

Anh đang đến chuyện Tô Trúc Tâm đến xin thấy liền bỏ chạy.

chuyện đó tính là mạo phạm.

[Độ thiện cảm của Trương Niệm Ân +1]

Tô Trúc Tâm khỏi bật , "Là với công tử, hồ đồ khiến công tử ... nữa nữa!"

Vừa định nhắc đến chuyện đó, sắc mặt Trương Niệm Ân liền chút khó coi, Tô Trúc Tâm nhận lẽ nhớ đoạn ký ức đó, vội vàng im miệng, "Xin xin , nữa."

Sắc mặt Trương Niệm Ân chút trắng bệch, mãi mới khó khăn lắm từ kẽ răng nặn một câu chỉnh, "Không , chuyện qua ."

Động tĩnh của họ nhanh chóng Mao cô cô phát hiện, bà chỉ Tô Trúc Tâm, hạ giọng với Trương thái bà, "Nha đầu chút ngộ tính, đầu óc cũng nhanh nhạy, lanh lợi lắm, mấy kiểu dáng hoa văn của nó thấy cũng mắt, nếu bà chịu dạy, cũng thể truyền tay nghề của bà."

Trương thái bà theo ngón tay của bà cô về phía Tô Trúc Tâm.

Hôm nay khi chuyện của Chu Huệ Huệ xảy , Trương thái bà đổi cách về Tô Trúc Tâm, từ khi phát hiện chiếc khăn tay là do Tô Trúc Tâm thêu, bà ý định thu đồ , bây giờ bạn già .

Trương thái bà nhân cơ hội vẫy tay hiệu cho Tô Trúc Tâm đến, "Tô nha đầu, cháu qua đây!”

Loading...