Con Sen nó bỏ nửa câu khiến tò mò
"Với thế nào mày cứ thẳng khỏi cần dài dòng.
Nó một mực đắc ý đáp
" Với là do bà hai xem xem là mợ còn mất đó mà…
Lần là hình thật, bà hai đúng là lắm chuyện mà, nhưng mà nếu bà điều tra chuyện đó thì toi , với Tùng hai ngày nay ăn chi mà kiểm tra,cả hai đến ngủ còn ngủ riêng thì mà gì cơ chứ? Trong phút chốc thế nào để ngăn con Sen thì bên ngoài bất ngờ Tùng chạy xộc , òa lên lăn luôn xuống nệm trong sự ngỡ ngàng của cả và con Sen.Cùng lúc Tùng hét lên
"Đau quá...sợ..sợ…
Nhìn xuống bàn tay Tùng trầy một đường,máu từ đó chảy Tùng liên tục chùi tay xuống tấm nệm khiến cho tấm nệm dính đầy m.á.u đỏ…
và con Sen trông thấy một màn như thế cả hai liền chạy đến lính quýnh hỏi Tùng
" Anh hả?
"Cậu ơi? Cậu gì ?
Tùng giả vờ sợ sệt, nhưng nháy mắt với lập tức ôm chầm lấy toáng lên
" Đau quá. Vợ ơi đau quá?
ôm bất ngờ nên cả cứ cứng đơ,còn con Sen bên cạnh cứ Tùng đầy lo lắng, xuống bàn tay Tùng vẫn còn đang rịn máu, nhanh chóng lên tiếng bảo nó
"Mày ngoài tìm gì đó đây băng vết thương cho .
Giờ phút hiếm hoi lắm con Sen nó trả treo với nữa mà ngay lập tức gật đầu chạy nhanh ngoài.
Liếc thấy con Sen chạy , Tùng lập tức trở trạng thái bình thường, đang cầm lấy tay xem xét vết thương thì bất chợt liền Tùng
"Là tự thương đó?
ngạc nhiên Tùng hỏi
" Tại ? Anh đau ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nang-no-tinh-duyen/chuong-23.html.]
Tùng mỉm , khẽ đưa tay lên cốc đầu một cái nhẹ tỉnh bơ trả lời
"Bình thường cô thông minh lắm mà nay khờ ? Con Sen nó đến thế mà cô chẳng đoán ...Bà hai kiểm tra xem và cô chuyện đó đấy? Chứ từ đến nay công việc dọn phòng với giặt giũ là do dì Lành và con Linh , con Sen bao giờ đụng đến, hôm nay bà sai nó việc chứng tỏ là vấn đề .Bà gian xảo lắm chứ bình thường ? Chuyện khùng đến hôm nay cũng là một nghi ngờ đối với bà .Cô hiểu chứ?
ngây , kịp tiếp thu lời Tùng nên vẫn lắc đầu.
Bên cạnh Tùng khẽ thở dài kiên nhẫn
" Có mà cô cũng hiểu. Đơn giản nhà họ Đình nếu gia sản lọt cả tay đứa con trong bụng của thì bà hai chắc vô dụng thật là ? Hiểu hả cô nương?
lập tức gật đầu, Tùng thế ngu mới hiểu
"Vậy tự thương cũng là ...
Tùng nhếch môi gian trá
" Ừ thử xem chiếc nệm như thế thì họ thể điều tra chuyện gì?
Tùng mím môi đắc ý đó đưa tay lên chấp cung kính
"Tại hạ thật bái phục sư .
Mãi cho đến khi con Sen , tay nó cầm chặt túi vải y tế thì vết thương tay Tùng còn chảy m.á.u nữa, vết thương tự dưng cảm giác xót, Tùng gan thật nếu đổi ngược là chắc chẳng bao giờ dám cầm d.a.o để tự rạch tay .
Tùng thấy con Sen trở , vẻ mặt nhanh chóng giả vờ như vô cảm đó run run cầm lấy tay mà nhăn nhó với nó
"Đau quá, đau quá. Sen ơi cứu Sen.
Nét mặt con Sen thấp thoáng tia lo lắng, cảm nhận tình cảm nó dành cho Tùng sâu nặng nên khi thấy Tùng thương là nó xoắn cả lên, điệu bộ khi nó chạy lấy thuốc về đây, cơ thể vã đầy mồ hôi, thở thì hồng hộc cũng đủ nó thương Tùng thế nào.Ấy mà bao năm ở đây tấm chân tình của con Sen Tùng động lòng..Lạ nhỉ?
Nghe Tùng nũng gọi tên , con Sen nhanh chóng chạy đến, nó gạt luôn
" Cậu ? Để con xem vết thương cho nhé.
Tùng cánh đưa tay đang chảy m.á.u về phía con Sen tiếp tục mè nheo với nó
"Cậu đau ở đây nè Sen?