Ông Đình gập đầu cái rụp, bà âu yếm
" Ừ. Chỉ giỏi mấy việc đó thôi. Em trong chuẩn . Xe Hải chuẩn kìa.
"Dạ..Anh đợi em tý nhé. Em liền.
Bà hai nhanh chóng lẹ trong, con Sen cũng lui bước theo bà, ở ngoài đây chỉ còn mỗi và ông. Ông liền hắng giọng lên tiếng dạy bảo
" Còn con nữa, má hai gì thì nhịn xíu cho êm nhà êm cửa. Má bây cũng còn trẻ nên hiếu thắng. Ba dâu con trong nhà mà cứ kiểu ngang hàng với má thế .Nhà sống quy tắc. Con ba dặn hả?
im lặng ông dạy, từng câu từng chữ ông chậm rãi nhưng chắc câu đủ để cho hiểu rõ sự việc ông cần là gì? Mà ông đúng nên càng thể cãi, vô thức tự nhiên nhớ câu Tùng từng dặn.Nhận thấy cũng nên liền cúi đầu ông nhận phần sai của .
"Dạ con hiểu ạ. Con xin ba về con như nữa.
Ông Đình khẽ hài lòng. Gương mặt ông giãn ,ông
" Ừ con là . À mà ba chuyện với con.
thấy ông vẻ là chuyện quan trọng nên cũng nhanh chóng trả lời
"Dạ việc gì ba cứ dạy ạ?
Ông Đình khẽ lắng tâm tư,trong đáy mắt mang theo cả muộn phiền ông lên tiếng như thể gửi gắm nỗi lòng đang mong mỏi của ông
"Vợ thằng Tùng chắc con đơn thuần cưới con về nhà đúng ?thôi thì để luôn một phần là do nguyện vọng của thằng Tùng với một phần Ba cũng lớn tuổi con cũng nên tranh thủ với thằng Tùng tìm cho ba má một đứa cháu nối dõi nhé.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nang-no-tinh-duyen/chuong-43.html.]
Nghe ông khỏi bất ngờ, cả việc sinh con, còn nhỏ mà nghĩ đến chuyện đó nên chút hổ. ấp úng khó khăn trả lời
" Ba...con...con...nhưng mà Tùng khùng thì con với ….hả ba.
Thật chuyện Tùng khùng thì rõ, nhưng lời đề nghị đến quá bất ngờ. Cứ nghĩ chắc ông rầu vụ Tùng khùng sợ Tùng thể con nên ông mới với ,kiểu như coi đó là trách nhiệm của mà cố gắng. Thế nên mới lấp l.i.ế.m bằng cách lý do Tùng khùng để ông thấy khó đặt nặng trách nhiệm lên ,thế nhưng khi câu trả lời từ ông bật chi là thoải mái nheo nheo đôi mắt màu hạt dẻ trũng sâu bởi thời gian ông khẳng định một câu chắc nịch
"Nó khùng nhưng ba tin chuyện đó nó thể . Vấn đề khó khó quan trọng ở con là mà thôi? Ba chắc con hiểu?
Ông Đình và bà hai lên xe , cũng vội bước nhanh trong.Vừa suy nghĩ đến lời của ông càng thêm lăn tăn, cái vấn đề chuyện sinh con mà ông , vấn đề nghĩ nảy giờ là câu cuối ông Đình , cảm nhận ông Đình là đơn giản, một cái đầu lạnh chủ một phân xưởng lớn nhất vùng, chắc chắn ông đủ thông minh nhật mối quan hệ giữa và Tùng? Cả chuyện Tùng khùng? Ông phát hiện đó cũng là một câu hỏi khó.
Mang một bụng tâm trạng nhà, đến căn phòng quen thuộc tự nhiên đưa tay lên vặn chốn, mở cửa phòng thấy mắt là bóng hình quen thuộc,Tùng lặng lẽ ngay cạnh cửa sổ, ánh mắt trầm buồn dán chặt chậu cây hổ đặt ngay góc tường.
khẽ nhẹ tay đóng chặt cánh cửa , thật nhẹ đến gần Tùng. Nhìn bông hoa mới nở nơi ánh mắt đang chăm chú của Tùng nhẹ giọng lên tiếng
"Cây hoa nhỉ,cánh hoa nhỏ xíu màu hồng phấn thêm chút mỏng manh càng nó càng say mê ý, nhưng chẳng dám chạm vì sợ nó giật thu .
Tùng tiếng mặt , giọng chút trầm trả lời ngay
" Em tại đặt cây ở đây mà loại cây nào khác ?
thuận miệng đáp trả
"Vì thích?
Tùng buồn khẽ lắc đầu, ánh mắt mơ hồ phía xa nơi căn phòng xập xệ của bà cả từng ở.
" Vì loài hoa mang tên của , và cách sống của nó hao hao giống tính cách ngày , lúc nào cũng sợ khác sẽ hại nên dám phản kháng cứ rút đầu giả vờ là ngu si chẳng việc chi cả,Bây giờ thì khác , đặt cây mắc cỡ ở đây để nhắc nhỡ cho nhớ của ngày nhu nhược như thế nào. Và dặn lòng như thế, để ai coi thường đến sự hiện diện của .