Bà cả dứt lời cứ nghĩ ông Đình sẽ sốc và bệnh tình ông càng nguy hiểm hơn chứ? ông chỉ thở dài mấy gương mặt chùng xuống, ông hổ gào lên mấy câu đứt quãng
" cứ nghĩ gia đình sẽ là một tự hào của xã hội. Ai ngờ trong gia đình là những con rắn độc…(ông thở...thở những nặng nhọc…) điều sai trái nên bây giờ ông trời trừng phạt .
Tiếng ông Đình ai oán, tiếng lòng bà cả nức nở ánh mắt vương sầu, bầu gian chìm ảm đạm, tiếng v.ú Huệ vang hoà tiếng , tiếng bà hai Ngọc Phụng vang lên kêu gào
" Anh Hào em như ? Anh ơi em ... tha cho em .
Nói đoạn như chợt nhớ điều gì? Đôi mắt đang ướt đẫm tự dưng bà hai long lên sòng sọc túm lấy cổ bà v.ú bóp chặt bà hai gào lên
"Vậy là thai, cũng chính bà hại c.h.ế.t con đúng hả? Tại bà thế chứ? Bà thương bà lắm ?
Vì bà hai bóp mạnh cổ nên v.ú Huệ chỉ ngước cổ lên hước hước mấy cái khó khăn, nhưng thái độ vẫn ngông cuồng lắm, bà gắng sức trả lời
" Giờ thì cô cũng muộn . Ai bảo cô lấy ai lấy quyến rũ ông Đình cơ chứ? Haha ông là thương nên dù cho ông chấp nhận ngó đến thì cũng sẽ loại trừ tất cả những ai dám qua mặt . Và cô cũng ngoại lệ.
"Bà… bà ác lắm. Con ...con .
Bà hai điên cuồng trút giận xuống đôi bàn tay, càng lúc v.ú Huệ càng khó thở nên ho sặc sụa, gương mặt đỏ bừng.
Cho đến khi v.ú Huệ gần kiệt sức thì Tùng liền tới, bà Ngọc Phụng, nắm tay bà gỡ khỏi cổ bà vú, cùng lúc trừng mắt lên giọng cảnh cáo bà hai
" Nếu bà tù chung vì tội g.i.ế.c thì cứ tiếp tục. Còn thì chấm dứt cái hành động .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nang-no-tinh-duyen/chuong-77.html.]
Dưới ánh mắt lạnh lùng của Tùng, bà hai run run buông tay , hai khóe mắt nước mắt ồ ạt rơi xuống,đột nhiên trong tức khắc bà ôm chầm lấy Tùng
"Anh Tùng em sai ..em sai ...em về quá khứ? Em xa nữa ...Em yêu ...em yêu ơi…
Nhìn thấy bà hai ôm chặt Tùng lời yêu đương tự nhiên cực kỳ khó chịu, trái tim trong lồng n.g.ự.c co thắt đau đớn cực kỳ, và nhớ những lời Tùng từng kể với …
Ngày và Ngọc Phụng từng yêu . Tự nhiên cơn ghen trong lòng lập tức nổi lên, ban đầu cứ nghĩ là sẽ nhưng từ bản lĩnh trỗi dậy, vững bước đôi chân, thái độ hầm hầm bước tới đó kéo mạnh Ngọc Phụng rời khỏi Tùng, đẩy cô ngã sang một bên, trừng mắt cảnh cáo
" Đáng lẽ vẫn sẽ gọi là má hai cho phép nhưng bây giờ thì khỏi cần câu nệ nữa. thẳng cho cô Tùng bây giờ là chồng ,cô mà dám ôm một nữa hứa xử cô luôn đó.
Tùng chỉnh Ngọc Phụng thì chỉ nhếch môi , còn vì đang bực nên khó chịu lắm, tự nhiên ghét cả luôn.Còn cô cũng , xô ngã liền ngóc đầu dậy tự tin cất tiếng trả lời
"Mày chỉ là thế thôi. Tao tin Tùng vẫn còn thương tao. .
" Được. Vậy thì...Thương nè, thương nè…
Nhanh như cắt m.á.u giang hồ tự dưng chạy rần rần trong cơ thể khi mà thấy cô đang cố lết chỗ Tùng. ông Đình một câu vội vã là "Xin phép ba cho con dạy vợ ba ? Xong đó đưa tay rút chiếc dép đang mang trong chân , vã liên tiếp và mặt cô , đánh
" Để tao đánh cho mày tỉnh mộng. Đừng thấy hoa nở mà ngỡ xuân về ,đừng chồng ảo tưởng thành chồng nha hôn. Cái nào ăn thì ăn, cái nào cúng thì cúng, ăn uống lộn xộn thì ói thôi mày hiểu ?
đánh mấy cái hả thì phía ông Đình đập bàn một cái mạnh. Ông hét lên
"Dừng tay. Thằng Tùng đưa vợ con về phòng và mấy đứa cũng về phòng luôn cho ông. Chuyện để ông đây giải quyết.Chú bảy và thầy Diệp cũng ở tội luôn nha.
Nghe mặt dù còn bực trong lòng lắm với đang đánh tay nên khi ngừng tiếc hùi hụi, nhưng cũng dám cãi lời nên cả và Tùng cũng đành nhanh chóng về phòng