Tùng bật dậy, nhướn mày
" Này là phòng , cô đang giường đấy, ai đuổi ai còn nha.
cũng bật dậy đối diện với Tùng, ánh đèn mờ, trừng mắt
"Được đất, cần cái giường của . Xía…
Nói nhanh chóng cầm theo cái gối phóng luôn xuống giường, ngó xuống nền nhà, trong phòng chẳng một chiếc chiếu chiếc chăn nào thừa cả, đêm nay mà đất thiệt mà sáng ê cả , nghĩ trong đầu nên chần chừ, cũng may khi liếc qua bên thấy chiếc ghế dài nên liền tới đặt luôn lên đó. Xoay qua xoay mãi cuối cùng cũng ru yên bình trong giấc ngủ say…
Ò ó o o o
Tiếng gà gáy liên tục khiến cho khó chịu, nheo nheo mắt , bên ngoài cửa sổ vẫn còn đang tối, trở , cơ thể mỏi rã rời do ghế quen, nhưng mà...ánh mắt khựng khi đang phũ chiếc chăn, ngó qua bên Tùng đang hai mắt nhắm nghiền, cơ bụng nhấp nhô thở đều đều..
Vô thức đôi môi cong cong lên nở nụ . Bàn tay kéo nhẹ chiếc chăn lên, một cảm giác ấm áp bao phủ lấy ...xem Tùng coi như cũng đáng mặt đàn ông...tiếp theo đó chìm giấc ngủ một nữa…
Cho đến khi bên ngoài tiếng gõ cửa. giật bật dậy ngó sang bên giường Tùng vẫn đang ngủ nên liền nhanh bỏ chân xuống xỏ đôi dép mở cửa, bên ngoài là một phụ nữ lạ ăn mặc phần cũng cao sang,..Người hình như hôm qua về đây dịp thấy
Bà thấy ánh mắt sắc bén từ xuống ,cau mày với
"Không chào hỏi ai ? Hay mợ câm?
bà cũng chút sợ nên cúi đầu chào.
" Chào bà?
"Biết là ai trong nhà mà chào?
tròn mắt kiểu phân vân, đôi môi mỏng lắp bắp
" Dạ con ? Bà là…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nang-no-tinh-duyen/chuong-9.html.]
Bà liếc xéo một cái đó nguýt dài lên giọng to
" là v.ú nuôi của bà hai nhà ,bà hai là coi trọng đó mợ.
thế liền thở mạnh, cái vẻ khép nép nảy giờ cũng biến mất đó ngẩng mặt lên cao. Tưởng bà là vợ 3 vợ 4 gì của ông Đình thì còn sợ, chứ chỉ là v.ú của bà hai thì cũng coi như ở trong nhà , mắc gì sợ bà ?
" Má hai coi trọng bà vì bà là v.ú của má. Chớ bà v.ú của ?
"Mợ trong nhà cũng coi là quản gia đó mợ. Mợ xem ngoài nắng hất lên tới đầu , mợ chịu dậy mợ coi hả mợ.
bà giống như đang cho rằng bà quyền trong nhà , chỉ khẩy,thật cũng một đứa ngông cuồng, đanh đá hung dữ mà chẳng và sợ lời ai, nhưng với sợ đúng cần sợ, còn dữ sẽ đúng cần dữ. Cuộc đời từ khi bước khỏi nhà Lan thề để ai ức h.i.ế.p nữa.
" Vú đủ ? Xong để v.ú nha...Thời thời xưa ơi mà xưa mà quản gia với quản, hôm qua về đây để ý là cả, ai cũng việc như nên v.ú cũng đừng cái khái niệm phân biệt như , thời nào tính thời đó v.ú ơi, còn bằng v.ú về vai vế thì cho v.ú , v.ú gọi một tiếng mợ, xem như là v.ú nhỏ hơn một bậc đó nên cũng mắc mới gì lời v.ú …?
Bà gương mặt đổi liên tục lúc đỏ lúc trắng thấy mắc lắm, tức giận đến mức gân xanh nổi đầy lên trán
"Cô...cô lắm. Để coi trưa nay bà hai về bà hai xử cô thế nào?
tỏ chút gì e sợ, vẫn bình thản bà nhạt đáp
" chi mà má hai xử vù.. Ờ mà nhắc cho v.ú nhớ, má hai về v.ú kể thì kể cho rõ ràng, v.ú mà thêm mắm dặm muối để yên cho v.ú nha.
"Mợ…
Bà chẳng chi với nữa nên liền hậm hực mang cục tức nuốt trôi mà lưng . cũng nhanh chóng đóng cửa , định bộ đồ xong ngoài xem việc gì để phụ thì bất ngờ khi Tùng đằng từ khi nào . Cái gương mặt trai trắng trẻo đang mở mắt to khiến điếng nên la lên
" Á maaaaaa…
Tùng cau mày lập tức đưa tay bịt miệng
"Cô khùng hả? Làm chi mà la lớn ?