“Đi học cấp ba ở thành phố?” Tri Tri ngạc nhiên, vội vàng từ chối, “Không cần  ạ, con thấy học trường ở huyện cũng…”
"Tri Tri, con  thật với , con    ?"  dịu dàng  con bé, "Đừng sợ,  cho   suy nghĩ thật của con."
Con bé do dự  lâu,  mới nhẹ nhàng gật đầu.
“Vậy thì . Đến lúc đó  sẽ thuê nhà gần trường cho con ở. Con  ở  cũng , ba  đến thăm con cũng tiện.”
Tri Tri xua tay: “Không cần  ạ, con ở ký túc xá là  , cuối tuần con  về.”
 giả vờ giận: “Con  nghĩ đến chuyện  thăm ba  con gì hết trơn hả?”
Tri Tri ngơ ngác: “Dạ...?”
 búng nhẹ trán con bé: “Ba  khác của con. Họ ở thành phố, con học ở đó thì  thể ghé thăm.”
“Không   thì cũng  . Còn về nhà mỗi tuần thì khỏi cũng . Đường xá xa xôi như , thời gian nghỉ ngơi của học sinh cấp ba vốn  ít. Cứ để ba  lên thăm con.”
Con bé cúi đầu ấp úng một hồi, cuối cùng cũng bật   một câu:
“ thuê nhà ở đó đắt lắm…”
 bật : “Mẹ thuê nhà chứ  mua nhà  con. Có  con hiểu lầm gì về nhà  ?”
“Ba con dù  cũng là thợ cả,   đầu bếp cũng  chút tiếng tăm,   ăn bữa nay lo bữa mai.”
“Đợi khi nào Trình Trình lên cấp ba, chỉ cần nó thi đậu,  cũng sẽ đối xử với nó như với con.”
 xoa nhẹ lên đầu con bé: “Thật  chuyện , dù Thanh Thanh   thì  cũng  nghĩ tới từ lâu .”
“Mẹ    cảnh gia đình trói buộc bước chân của các con. Nhìn các con nên , thành đạt, đó mới là điều khiến ba  thật sự vui sướng.”
Kỳ thi  cấp ba kết thúc, Tri Tri đạt thành tích vượt trội. Thanh Thanh thi cũng  khá. Tuy  đủ điểm  trường trọng điểm thành phố, nhưng nhờ mối quan hệ bên nhà họ Khương, con bé vẫn đậu  một ngôi trường  .
 thuê nhà gần trường,  chỉ  Tri Tri mà thỉnh thoảng Thanh Thanh cũng qua đó ở cùng.
Ba năm cấp ba,  luôn duy trì thói quen mỗi tháng đến thăm hai đứa một .
Còn nhớ một  nọ, tình cờ gặp ba tụi nhỏ ở nhà, hai  cùng  tới thăm. Hai đứa nhất quyết đòi nấu cơm đãi ba , bảo dạo  tay nghề tiến bộ lắm.
Kết quả là,  cầm đũa  đĩa cà tím cháy khét và đĩa tôm màu sắc kỳ dị mà mãi  dám gắp.
Còn ba tụi nhỏ thì cao tay hơn, giả vờ nhận cuộc gọi gấp  chuồn mất.
Tri Tri với Thanh Thanh thì cứ đổ qua đổ , đứa thì bảo “học  bí quyết của  nhưng mà   áp dụng”, đứa   “đầu óc học giỏi chỉ để  bài, gì cũng  ”.
Bữa cơm hôm đó đúng là vui nhộn vô cùng.
Mỗi dịp nghỉ hè, nghỉ đông, hai đứa  phiên  về nhà. Mỗi năm nhận hai phần bao lì xì, tổ chức hai  sinh nhật.
À,   thêm là, sinh nhật của hai đứa  cùng một ngày.
Sau khi bàn bạc, ngày  sinh nhật sẽ tổ chức ở nhà họ Khương, ngày  sinh nhật tổ chức ở nhà , còn ngày chính là của riêng hai đứa,   gì thì .
Sự hoán đổi đầy ngoài ý  năm xưa,  những  kết trái đắng,  còn nở  những đoá hoa  đẽ nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nang-som-lo-dang-tu-toa-thap-trang/chuong-6.html.]
•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•*´¨`*•.¸¸.•
Trước kỳ thi đại học, trường tổ chức lễ tuyên thệ 100 ngày cuối cùng,  mời phụ  đến tham dự.
 đại diện cho phụ  của Tri Tri đến tham dự. Nhìn những học sinh lớp 12  sân khấu, lòng ngập tràn tự hào.
“Giỏi thật đấy… Giải nhất Olympic Sinh học quốc gia,  còn  tuyển thẳng nữa chứ.”
Thanh Thanh chẳng  từ  ló mặt .
 ngạc nhiên: “Sao con  tới đây?”
“Trường con tổ chức xong , rảnh quá nên ghé xem thôi ạ.”
: “Con  Tri Tri  tuyển thẳng? Tức là  cần thi đại học nữa đúng ?”
“Theo lý thì  cần, nhưng em  vẫn đăng ký thi.”
Bình luận của bạn là động lực của mình
Thanh Thanh  đầy vẻ tự hào: “Me   lý do lắm đúng ?”
Tri Tri vẫn luôn kèm Thanh Thanh học. Vì   tuyển thẳng nên mấy tháng cuối ,  cần lo lắng việc học nữa, Tri Tri dốc hết sức giúp Thanh Thanh một phen.
Việc đăng ký thi đại học, là để cùng Thanh Thanh bước  chiến trường cuối cùng.
Tuy   quan hệ huyết thống, nhưng từ lâu hai đứa  trở thành chị em ruột thịt.
Khi Tri Tri xuống sân,  thấy Thanh Thanh là lập tức xách tai con bé  chọn đề luyện thi.
Thanh Thanh lúc nãy còn hớn hở, giờ mặt mày như đưa đám.
“Con bé giỏi thật đấy!”
Là bà Khương. Bà  đến dự buổi lễ tuyên thệ bên trường Thanh Thanh.
Vài năm  gặp, thời gian dường như chẳng để  chút dấu vết nào  gương mặt , vẫn dịu dàng, thanh tao như xưa.
“Mới  tưởng chị đang châm chọc đấy.”
Bà Khương mỉm : “  thật lòng.”
“  thấy quá nhiều  vì lợi ích mà tranh đấu đến sứt đầu mẻ trán,  em trở mặt, con cái thù hận lẫn , trong giới  đầy rẫy những chuyện như .”
“Hai đứa bé   ngày hôm nay là điều  dễ dàng. Chị  dạy dỗ Thanh Thanh  .”
Bà  ngập ngừng một lát,   tiếp: “Có một chuyện  lẽ chị   rõ, Thanh Thanh   đổi tên. Con bé  từng quên ơn dưỡng dục của gia đình chị.”
 cũng mỉm : “Trùng hợp thật, Tri Tri cũng .”
“Chị cũng  giỏi, Tri Tri cũng  chị nuôi dạy  .”
Hai    , cùng nở nụ .
Đến tận bây giờ, Vương Thanh Thanh và Khương Nhã Tri vẫn là chính .
Thân thế là giả, nhưng sự trưởng thành là thật. Chỉ cần trao  tấm lòng chân thành, dù     phận thiên kim, sự lương thiện và tình yêu thương sẽ mãi luôn tồn tại.