Bạch Tu chỉ lãnh đạm : "Người hãm hại Khê Khê chính là cô . cô dùng thứ gì."
Kede hết sức kinh ngạc: "Tại cô ?"
Bạch Tu im lặng một lát : "Lần đó Khê Khê gặp tai bay vạ gió, là do liên lụy."
Câu trả lời mập mờ khiến Kede chẳng hiểu gì cả.
Bạch Tu tiếp: "Bây giờ Daisy chuyển hóa thành Nhân Ngư cấp 1 ."
"Hả? Sao thể!" Kede phản bác ngay: “Từ đến nay từng nữ giới nào chuyển hóa thành Nhân Ngư mà đạt đến cấp 1 cả!"
Bạch Tu chỉ liếc Kede một cái : "Daisy là Nhân Ngư cấp 1. Cô nguồn lực , đoán là giao dịch với thế lực ngầm nào đó."
Nghe , Kede cau mày. Anh hiểu tại Daisy thế, hơn nữa hình như cô còn che giấu bí mật nào đó.
Kede còn định hỏi thêm nhưng Bạch Tu ngoài.
Kede: “...”
Bạch Tu tới phòng khách. Linh Khê đang cuộn trong tấm chăn lông, ăn vặt xem TV.
Anh bế bổng Nhân Ngư nhỏ lên: “Khê Khê, về nhà nhé?"
Linh Khê thấy Bạch Tu trở về thì vui, vội vàng gật đầu lia lịa: "Vâng ạ."
Khi Bạch Tu ôm cô bé ngoài, mũi Linh Khê khẽ động đậy, gì đó đúng thì ?
"Anh Bạch Tu, ... Có mùi gì lạ ?"
Bạch Tu nhíu mày ngửi thử , sắc mặt tối sầm . Đây là mùi nước hoa của Daisy!
"Không gì , về tắm là hết ngay thôi."
Linh Khê ngoan ngoãn "Ồ" một tiếng.
Mùi thơm ... Giống mùi nước hoa của con gái... Hửm? Mùi nước hoa của con gái?
Cô bé nghi hoặc ghé sát để ngửi kỹ hơn. Mùi nước hoa nhạt, gần như mùi cơ thể của Bạch Tu lấn át.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nang-tien-ca-be-bong-o-tinh-te/chuong-67-mui-nuoc-hoa.html.]
Bạch Tu mất tự nhiên, nhẹ nhàng đẩy Nhân Ngư nhỏ một chút, hỏi: "Sao thế?"
Linh Khê híp mắt , tò mò hỏi: "Có ... Đi hẹn hò ạ?"
Trán Bạch Tu nổi lên vài vạch đen: “Không ."
Linh Khê vẫn nghi ngờ: "Vậy mùi nước hoa?"
Bạch Tu mặt đỏ tim đập nhanh giải thích: "Chắc là vô tình khác dính thôi."
Nghe giải thích, Linh Khê mới thở phào nhẹ nhõm: "Ồ, là ..."
Bạch Tu đột nhiên nổi hứng trêu chọc Nhân Ngư nhỏ: "Sao thế? Em thích hẹn hò ?"
Nghe , Linh Khê khẽ cau mày, do dự : "Đâu ... Anh hẹn hò... Tốt mà."
Bạch Tu nhướng mày: "Thật ? Em tìm cho em một chị dâu ?"
Lòng Linh Khê dâng lên cảm giác kỳ lạ nhưng cô bé vẫn : "Anh cũng còn trẻ nữa, nên tìm một ạ."
Về đến nhà, Bạch Tu mở cửa, đặt Nhân Ngư nhỏ lên tấm chăn lông xuống bên cạnh.
Anh cô bé, nghiêm túc : "Nếu bạn đời , sẽ thể chăm sóc em chu đáo như bây giờ nữa. Sự quan tâm cũng san sẻ hơn một nửa."
"Hả?" Linh Khê thấy tủi . Cô bé cũng nên nghĩ , bản vốn là gánh nặng của , thể ích kỷ đến mức cho tìm hạnh phúc chứ!
Trong lòng cô bé buồn, lúc chuyện cũng tự nhiên mang theo giọng điệu đáng thương.
"Anh ơi, ... Anh trong lòng ?"
Ánh mắt Bạch Tu lóe lên ý thoáng qua, ho nhẹ một tiếng : "Gần như ."
Nghe thế, tim Linh Khê như chìm xuống đáy vực, cô bé thấy sống mũi cay cay, ...
Cô bé ấm ức lẩm bẩm: "Vậy... Vậy em sẽ ngoan... Sẽ lời..."
...
Vốn chỉ định trêu cô bé một chút thôi, ai ngờ khiến chính đau lòng thế !
Bạch Tu vươn tay định nắm lấy bàn tay nhỏ của Nhân Ngư nhỏ, gì đó nhưng cô rụt tay về, cho nắm?