Hai mắt của Hoa Dạng chằm chằm Hoa Vũ, càng càng cảm thấy đúng: "Có vài thích kéo khác xuống bùn, chỉ đạo sức suy đồi mà nhân phẩm cũng kém. Loại như chắc hẳn sẽ đời chê chỉ trích, chị họ, chị thấy em đúng ?"
Cô đem bộ mấy lời ác ý ban nãy trả về hết cho Hoa Vũ, chỉ thiếu nước chỉ đích danh chính chủ mà thôi.
Ánh mắt của Hoa Vũ loé lên, trong lòng hiện lên một tia khác thường, vội cất giọng hỏi: 'Chuyện đó... em thật sự là Tiểu Dạng ?"
Trong ấn tượng của cô , đứa em họ từ nhỏ tới lớn là một ngoan ngoãn lời, tính tình mềm mỏng chút tranh đua với đời. Sao mới đó mà đổi 180 độ như , còn dùng lời lẽ sắc bén chèn ép đối phương?
Hoa Dạng đối diện cũng quan sát Hoa Vũ từ nãy tới giờ, chợt phát hiện ánh mắt của chị hình như chút kì quái. Phải là hề giống với ánh mắt của một đứa trẻ mười ba mười bốn tuổi.
Hoa Dạng nhịn mà thử dăm dò: "Chị họ, chị thật sự chuyện hiệu trưởng em lên tiếng đính chính ? Ngay cả họ còn , chả lẽ chị ? Em nghi ngờ chị cố tình thì , chị hại em, phá huỷ hết thanh danh của em ?"
Hoa Dạng dứt lời, khí lập tức đổi, sắc mặt của Hoa Vũ nhanh chóng tái mét, vẻ mặt như thể tưởng tượng.
Canh Thục Phương cũng giận tím mặt, vội nhảy dựng lên rống giận, ngón tay chỉ mặt Hoa Dạng như chọc mù mắt cô: "Cái con nhóc , mày bậy bạ gì đó? Mưa Nhỏ nhà tao năm nào cũng thi cử hạng nhất, thành tích cần bàn cãi, mắc mớ gì con gái tao hại mày? Mày gì đáng giá để Mưa Nhỏ hại hả con ranh ? Rõ ràng là do mày vấn đề, chắc chắn là mày gian lận chứ ai đây, Tiểu Cường mau khai thật ..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nau-an-o-thap-nien-80/12.html.]
Nói tròng mắt bà khẽ xoay chuyển, tuỳ ý tìm một cái cớ để chụp tội danh lên đầu Hoa Dạng: "Hừ, con trai tao thấy mày đáng thương tội nghiệp, cho nên mới dối để bao che cho mày. Chú thím ba, hai dạy con kiểu gì mà bây giờ nó chuyện tày trời như ? Không , với cha chồng để bọn họ xử lí chuyện ."
Canh Thục Phương chỉ doạ Hoa Dạng một chút, ý định cáo trạng thật. Hoa Quốc Khánh bên cạnh thì gấp như té trong nước sôi, trong lòng cũng hoảng hốt thôi, chỉ thấy ông vội la lên: "Tiểu Dạng, con thể như , ngày thường cha dạy con như thế nào, hả?"
Hoa Dạng còn chả thèm liếc mắt mấy bọn họ một cái, chỉ chăm chăm với Hoa Vũ: "Chị họ, em cho chị cơ hội cuối cùng, rốt cuộc em gian lận , chị ?"
Ánh mắt của Hoa Vũ nặng nề, chút doạ cho sợ, nhưng cô vẫn cắn răng : 'Em gian lận.'
Tới giờ phút mà chị vẫn khăng khăng vu khống, đây là do nhân phẩm vấn đề. Cuối cùng Hoa Dạng cũng thể xác nhận, chị họ cố tình nhắm cô, ý định phá huỷ thanh danh.
Mấy tia ác ý loé lên trong mắt của Hoa Vũ là ảo giác, nhưng vì chị hận cô như ?
Hoa Dạng lâm suy tư, nãy giờ vẫn thêm câu nào. Ai ngờ Hoa Chí Cường ăn no liền nhào hét lớn: "Chị, chị thể nhắm mắt mà dối cho qua chuyện như ? Có do Tiểu Dạng thi hơn chị, cho nên chị mới ghen ghét hãm hại em ?”
Hoa Vũ khi nhận một đòn trí mạng đến từ chính em trai ruột của , cô tức đến nỗi miệng méo lệch qua một bên: "Em láo thì , thành tích còn công bố, em điểm của chị thấp hơn nó hả? Tiểu Cường, em chị quá thất vọng , rốt cuộc ai mới là chị ruột của em?"