"Tiểu Dạng, cái ăn ngon ghê, con tự hả?"Trương Tuệ cảm thấy tay nghề nấu ăn của con gái ngày càng thuần thục, trong lòng vui sướng thôi.
Đứa nhỏ từ bé ngoan ngoãn hiểu chuyện hơn so với những khác. Vài tuổi bắt đầu giúp đỡ bà việc nhà, khuyết điểm duy nhất là thành tích học tập kém, còn thì chỗ nào để chê cho .
Trương Tuệ nghĩ thầm, đời đứa trẻ nào là hảo, kể cả cha cũng . Tất cả đều thấu hiểu và thông cảm lẫn thì mới lên .
Hoa Dạng mở cái nắp, lôi một chén mì lớn: "Vâng, là con nấu đấy, còn một chén nữa, cha ăn thêm ?”
Hoa Quốc Khánh cảm thấy ăn thèm, nghĩ bụng ông thể chứa thêm chén nữa, vì liền la lên: "Cha ăn."
Thật năm nhà bọn họ cũng thường xuyên ăn mì lạnh, chỉ là ngon bằng Hoa Dạng nấu, Hoa Quốc Khánh tự cảm thấy cũng yêu cầu cao, ăn no là .
Trương Tuệ vui vẻ giơ cái chén : "Cho thêm nửa chén nữa ."
Hoa Quốc Khánh chút vui, râu rĩ lên tiếng: "Bà ăn ít một chút, coi chừng béo phì cho bây giờ."
" béo phì hồi nào hả, ông đang tự đúng ?”
Kết quả, hai vợ chồng vốn yêu cầu cao đối với chuyện ăn uống, bây giờ vì một ngụm ăn mà tranh đến sứt đầu mẻ trán, xém chút nữa lao đánh . Hoa Dạng quan sát từ nãy tới giờ, khoé miệng khẽ run run, ăn ngon lắm , hai cần quá như ?
Hoa Dạng hề , cô quá xem thường tài năng nấu nướng của , cũng quá đề cao hai .
Ngày thường vì bận rộn, hai vợ chồng sức lực và tinh để đặt chuyện nấu nướng. Mùa hè thì càng tuỳ tiện hơn, cơ bản là ăn chút cơm canh cho xong bữa, thậm chí khi còn thèm nấu đồ ăn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nau-an-o-thap-nien-80/17.html.]
Bởi chén mì lạnh mắt chính là mĩ vị tuyệt đỉnh đối với bọn họ. Tình nghĩa vợ chồng gì đó tạm thời gác qua một bên.
Buổi tối lúc vê nhà, Hoa Dạng vẻ mặt thờ trong buồng tắm. Cô râu rĩ vì trong nhà buồng vệ sinh và bồn cầu tự hoại, cuộc sống thật là quá khó khăn.
Muốn tắm rửa một chút tự nấu nước ấm. Nội cái việc múc nước thôi đủ mệt xỉu chứ đừng gì khác!
Quan trọng nhất chính là máy lạnh, quạt điện cũng , Hoa Dạng cứ cảm giác cái phòng của như cái lồng hấp, một chút là nóng điên.
Không , kế hoạch kiếm tiền cần nhanh chóng tiến hành, một giây cô cũng thể đợi nữa.
Trương Tuệ đẩy cửa tiến , ban nãy bà tắm rửa xong xuôi, lúc mặc bộ quần áo sạch sẽ hiếm thấy.
"Tiểu Dạng, con với tới đằng lưng , để kì đất giúp con."
Bà tự nhiên cầm lấy cái khăn lông, thể của Hoa Dạng khẽ rụt rụt, cô chút thoải mái, bởi vì đây là đầu tiên hai tiếp xúc gần như .
Rõ ràng Trương Tuệ mệt xỉu, nhưng bà vẫn kiên trì giúp con gái lau , cùng trò chuyện với cô.
Hôm nay Hoa Dạng chịu uỷ khuất, bà cũng đau lòng, chỉ là bà thói quen dỗ trẻ con, cũng chả biểu đạt như thế nào, cuối cùng đành dùng cách yên lặng bù đắp.
Đây cũng là thái độ chung của cha thời đại , bọn họ đều cách cận và gần gũi với con cái như thế nào. Hoa Dạng bộ quần áo giặt đến bạc màu bà, đáy lòng dâng lên sự hụt hãng. Cả đời Trương Tuệ vì mang tiếng sinh con trai mà lâm ngõ cụt, thật bà là một phụ nữ nông dân chất phác, cũng chịu khó, như đúng là đáng quý trọng.
"Mẹ , thấy mì lạnh hôm nay con ăn ngon ?”
Trương Tuệ nhớ dư vị ban nãy ở trong miệng, nhịn gật đầu đáp: "Ăn ngon lắm, ngày mai con món tiếp , nhưng mà nhớ nhiều nhiều chút, để cha với đỡ tranh dành”