Sáng hôm , 08:32,  cửa Cục Dân Chính quận Đông Phố,  bốn phóng viên  lố nhố. Tám giờ ba mươi bảy phút, một đôi vợ chồng trẻ bế con  qua. Tám giờ bốn mươi, hai   vẫn  tới.
Bên trong, ở ghế sắt cuối hàng, Giang Thần đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang, ôm tập hồ sơ,  thẳng lưng như đợi casting đời . Cạnh , Lâm Tịnh   mục “quyền và nghĩa vụ vợ chồng”, gạch bút chì  chỗ “tôn trọng nghề nghiệp của ”. Cô  chỗ gạch, mỉm , :
— “Nhanh thôi. Xong   ăn phở.”
— “Ăn cơm,”  .
— “Vì ?”
— “Phở dễ đổ.”
Năm phút , họ  gọi tên. Phòng ký tên nhỏ, bàn gỗ bóng, hai cây bút, hai tờ đơn, một con dấu. Cô ký  – nét chữ nghiêng, dứt khoát. Anh ký  – cẩn thận hơn  hợp đồng  từng ký. Con dấu đỏ rơi xuống giấy  cộp – âm thanh  cần loa phóng.
Công chức :
— “Chúc mừng. Từ giờ là vợ chồng hợp pháp.”
Giang Thần  sang, hỏi  nhỏ – thứ câu  ai dạy  ở lớp diễn xuất:
— “Anh  thể nắm tay em ?”
— “Chớp nhoáng,” cô đáp. “Ở ngoài còn paparazzi.”
Họ  cửa. Như dự đoán, ống kính đổ dồn. Người hỏi:
— “Giang , cuối cùng cũng  danh phận  đúng ?”
— “,”  đáp, ngắn.
— “Lâm tiểu thư, cô cho Ảnh Đế danh phận ?”
Cô dừng , nắng rơi lên mắt kính, giọng điềm tĩnh – thứ điềm tĩnh từng khiến   chửi cô “kiêu”:
— “Từ hôm nay,  gọi   là chồng. Danh phận của   do  gọi tên, còn danh phận của  do chính   .”
Một câu, hai vế, hot search  nổ. Người  headline sung sướng: “Nàng biên kịch ‘danh phận ’: Danh phận chồng do  gọi tên, danh phận  tự  .”
Khỏi  bàn, Diệp San đăng bài “chúc phúc”. Dưới bài, netizen trích  video thang máy 21 giây, hỏi: “Chúc phúc cho ai đây?” Studio cô  thông báo… xin   nữa. Công an mạng thông tin: “Đã xử phạt hành chính 3 tài khoản tung tin bịa đặt, trong đó  tài khoản liên quan đến studio X.” Người  gọi đó là “tự vả phiên bản pháp luật.”
Tối, nhà họ ăn cơm ở một quán nhỏ. Cô gắp cho  một miếng thịt, đùa:
— “Danh phận là  đó: ăn chung một mâm, rửa chung một chậu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/nay-vo-yeu-da-cho-anh-de-mot-danh-phan-chua/chuong-5-ten-goi-ghi-bang-muc-den.html.]
— “Và chung một cái cúp nữa,”  chỉ tay về góc nhà – nơi cúp Hải Đăng và cúp Kim Quang  cạnh   kệ đầy sách.
— “Cúp của … nặng,” cô ,  bộ nghiêng kệ.
— “Của em cũng nặng,”  đáp. “Nặng câu chữ.”
Đêm, họ về nhà, căn hộ nhỏ  kịp sơn . Trong phòng  việc, kịch bản mới mở  – tên tạm: “DANH PHẬN”. Lâm Tịnh gõ dòng đầu: “Ở thành phố , danh phận như một tấm thẻ  . Có  đưa cho ,   tự in.  chọn  in  gọi tên.”
Cô dừng,  qua:
— “Anh nghĩ ?”
— “Anh nghĩ câu cuối  là thoại của nhân vật nam phụ,” Giang Thần , : “‘  đợi danh phận,  đợi em.’”
— “Sến.”
— “Khán giả thích.”
— “Thử xem.”
@thichancommem
Ba tháng , khi trailer phim mới tung , câu thoại kết trở thành câu  của năm. Và khi họ cùng lên thảm đỏ  nữa, phóng viên – vẫn những gương mặt quen – hỏi:
— “Nay vợ yêu  cho Ảnh Đế một danh phận ?”
Giang Thần   ống kính,  chớp mắt:
— “Cô  cho . Còn  – tự cho  từ lâu.”
Lâm Tịnh  cạnh, dẫu môi – kiểu  chỉ   nhận . Cô thì thầm  nhỏ, đủ để microphone  bắt :
— “Về nhà.”
— “Vâng, vợ,”  đáp, cũng nhỏ như .
Và thế là, giữa thành phố lúc nào cũng ồn như chợ, họ dựng cho  một căn phòng yên. Ở đó, danh phận   hashtag,   thuyết minh. Nó   cốc cơm, chồng sách, bảng phân cảnh và mùi mực  khô. Nó   tay áo sơ mi vắt qua ghế,  tấm chăn mùa hè dày hơn bình thường,  câu “nhà  về ” gửi lúc chín giờ tối.
Còn ngoài ,   vẫn hỏi , như một thói quen dễ thương  mòn góc:
— “Nay vợ yêu  cho Ảnh Đế một danh phận ?”
— “Rồi chứ,” ai đó trả lời. “Bằng mực đen.”